Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 834: Chương 834: Nguyện đánh bạc chịu thua.




Chương 832: Nguyện đánh bạc chịu thua.

- Ha ha, lão Viên, đừng sầu mi khổ kiểm. Dù sao ngươi tu luyện ở vực ngoại tinh không là tu luyện, ở bên trong Giới Thần Bi cũng là tu luyện, huống hồ chúng ta có nhiều điểm giao lưu, đối với tất cả mọi người mới có lợi.

Lý Vân Tiêu giựt giây nói:

- Chẳng lẽ ngươi không tham dự chữa trị Giới Thần Bi hay sao?

Viên Cao Hàn trầm mặc một chút, nói:

- Kỳ thật ngươi đi Thánh Vực tìm bản thể của ta, để cho ta trở lại bên trong bản thể, ta sẽ nguyện ý chữa trị Giới Thần Bi này, dù sao loại cơ hội này không phải bất luận thời đạo nào cũng có thể gặp, ngươi cũng không cần lo lắng cái gì. Hơn nữa bản thể của ta tới đây thì nắm chắc cũng càng lớn.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Có thể ta hy vọng ổn thỏa một ít. Thánh Vực chỗ kia, làm không tốt có đi không về. Bằng vào thực lực hai chúng ta chữa trị Giới Thần Bi cũng không phải khó giải quyết gì, dù sao ta có Đại Giới Thần Quyết nơi tay. Một quyển thần quyết có trên trăm thượng cổ kinh văn, chẳng lẽ ngươi không muốn tìm hiểu sao? Có tâm tư khác thì chờ ta trở lại Võ Đế đỉnh phong, ta sẽ thả ngươi ra.

Trong nội tâm Viên Cao Hàn chấn động, nghĩ đến Đại Giới Thần Quyết, trong nội tâm nóng rực.

- Thế nhưng mà... Thân thể này là đoạt xá, tuổi thọ sử dụng rất có hạn, căn bản không có khả năng trở lại Võ Đế đỉnh phong, điểm này có lẽ ngươi nên rõ ràng.

Lý Vân Tiêu nói:

- Yên tâm đi, ta cũng không có đoạt xá, thân thể này là do ta có được.

- Cái gì?

Viên Cao Hàn hoảng sợ ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ, nghi hoặc nồng đậm và khó hiểu.

Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:

- Chuyện này tự mình không hiểu, tạm dừng không nói, chờ thu thập đồ đệ của ngươi rồi nói sau.

Linh hồn hiển ảnh của hắn biến mất trong Giới Thần Bi, trở lại bản thể.

Viên Cao Hàn trầm mặc, trên mặt vô cùng khiếp sợ, đối với tình huống trước mặt rất khó tiếp nhận.

Lý Vân Tiêu cầm viên thuốc trong tay, nắm trong lòng bàn tay, nhìn qua Mạc Hoa Nguyên đang ngây ra như phỗng, khẽ cười nói:

- Mạc đại sư, đan của ai phẩm chất cao hơn?

Cẩn Huyên cùng Tiểu Huyền Tử vào lúc này vô cùng khẩn trương, bọn họ phát hiện Tứ Phẩm Chân Đan đều là cực phẩm trong cực phẩm, hơn nữa ngoại hình cùng đan hương thì nó là độc nhất vô nhị.

Kể cả Ổ Sâm ba người cũng không thể nào hiểu rõ, Lý Vân Tiêu làm sao có thể luyện chế ra đan dược có phẩm chất ngang với Mạc Hoa Nguyên.

Mạc Hoa Nguyên vẻ mặt ngây ngốc, Cẩn Huyên ba người không thể phán đoán, nhưng hắn thập phần rõ ràng, phẩm chất Tứ Chuyển Chân Đan của mình so với Lý Vân Tiêu kém hơn một ít hỏa hầu. Vốn dùng thực lực của hắn hoàn toàn có thể luyện chế ra phẩm chất càng mạnh hơn nữa, nhưng mà khuyết thiếu kinh nghiệm ứng chiến, liên tiếp phạm sai lầm, nếu không phải Lý Vân Tiêu trên đường nhắc nhở hắn thì chỉ sợ hắn đã thua rối tinh rối mù.

Cuộc tỷ thí này tuy không cam lòng, nhưng lại vui lòng phục tùng.

Hắn đắng chát uể oải nói:

- Là ngươi thắng, ta thua.

Mạc Hoa Nguyên thua? Cẩn Huyên ba người lập tức hóa đá, ngây ngốc giống như mất đi ý thức, căn bản không cách nào tiếp nhận sự thật này!

Tiểu Huyền Tử vội la lên:

- Sư phó, ngài đâu có thất bại, hai viên đan dược này phẩm chất không khác nhau mà!

Nội tâm của hắn vạn phần lo nghĩ, Mạc Hoa Nguyên nhận thua, như vậy sẽ tổn hại danh dự thật lớn.

Mạc Hoa Nguyên lắc đầu, nói:

- Phẩm chất thì đúng là vi sư thua một chút, hơn nữa cả quá trình luyện chế, nếu không phải có vị đại sư này nhắc nhở, ta đã sớm thua thương tích đầy mình rồi.

Trong mắt của hắn hiện lên vẻ khác thường, hai tay chắp lại, cúi đầu với Lý Vân Tiêu, cung kính nói:

- Mạc Hoa Nguyên nguyện đánh bạc chịu thua, hôm nay kiến thức thần hồ kỳ kỹ của đại sư, mới biết chính mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, làm trò cười cho người trong nghề!

Cái cúi đầu này của hắn làm Cẩn Huyên ba người không thích ứng, đứng bên cạnh vô cùng xấu hổ.

Viên Cao Hàn im lặng không nói, ngược lại có chút vui mừng mỉm cười gật đầu, lúc tấn cấp bát giai xuân phong đắc ý, nên đả kích hắn một chút, như vậy mới dễ phát triển về sau. Hơn nữa người này thân phận lại là Cổ Phi Dương, cũng xem như đáng hắn cúi đầu.

Lý Vân Tiêu tự nhiên việc đáng làm thì phải làm, nhận cái cúi đầu này của hắn, nói:

- Hì hì, chỉ là độc thân nhiều năm, tốc độ tay thật nhanh mà thôi. (ai biết độc thân với tốc độ tay nhanh vì sao liên quan tới nhau thì chỉ giúp nhé ^^)

Cẩn Huyên kinh ngạc nhỏ giọng hỏi Ổ Sâm, nói:

- Độc thân cùng tốc độ tay nhanh có quan hệ gì?

Trên mặt Ổ Sâm ửng đỏ, lúng túng nói:

- Cái này, cái này... Ta cũng không rõ ràng.

Trên trán mồ hôi lạnh đầm đìa.

Mạc Hoa Nguyên đứng lên, mặt mũi tràn đầy lộ vẻ vẻ cô đơn, sầu thảm cười nói:

- Thế nhưng mà...

Trong tay hắn đột nhiên kim mang lóe lên, thanh dao găm trên mặt bàn bị hắn cầm lên, đưa lên cổ.

Phanh!

Lý Vân Tiêu bắn ra một đạo khí kình, thanh dao găm rơi ra, trên mặt ngạc nhiên, cười nói:

- Biết rõ tốc độ tay ta nhanh, còn dám tự vận trước mặt ta?

- Sư phó!

Tiểu Huyền Tử kinh hãi, vội vàng chạy lên nhặt thanh dao găm sau đó giấu đi, nói:

- Sư phó, ngươi làm cái gì vậy?

Cẩn Huyên cùng Ổ Sâm cũng khiếp sợ nhìn nhau, không rõ ràng cho lắm, chẳng lẽ thua một lần là phải tự vận?

Viên Cao Hàn cũng ngạc nhiên không thôi, lập tức giận dữ..

Mạc Hoa Nguyên xấu hổ và giận dữ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu nói:

- Ta bại bởi ngươi, phải nghe lệnh ngươi, nhưng mà ta và Lôi Phong thương hội có ước định với nhau, cho dù như thế nào cũng không thể vi phạm. Cho nên chỉ có chết!

Cẩn Huyên kinh hãi, thất thanh nói:

- Mạc đại sư, dùng thân phận địa vị của ngài còn có lệnh sư tại Thánh Vực, Lôi Phong thương hội còn còn có chuyện gì có thể ép ngài chứ? Vậy mà thà chết cũng không chịu giúp ta?

Nàng không ngừng sầu lo.

Mạc Hoa Nguyên uể oải nói:

- Không nên hỏi.

Hắn nhìn Lý Vân Tiêu nói:

- Ngươi giết ta đi, ta nhất định không thể ra tay trợ giúp Tử Vân thương hội.

Lý Vân Tiêu nhíu mày lại, trầm tư một lát, cười lạnh nói:

- Ngay cả ta cũng không bằng, bàn gì đi trợ giúp Tử Vân thương hội, chuyện này không cần ngươi quan tâm. Ta có chuyện khác cần ngươi đi làm!

- Chuyện khác? Ngươi... Thực không cho ta giúp Tử Vân thương hội?

Mạc Hoa Nguyên có chút không dám tin tưởng, trong lúc này nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt trầm xuống nói:

- Về chuyện đại ca ta, ta không biết cái gì cả.

Lý Vân Tiêu đau đầu, đây là một trong những chuyện hắn muốn hỏi, nhưng xem bộ dáng Mạc Hoa Nguyên cũng buông tha, nói:

- Nếu không phải xem mặt mũi của Viên Cao Hàn, ta thật muốn chụp chết ngươi, những chuyện này bỏ đi, ngươi giúp ta truyền tống đi thành Vũ Phong là được.

- Ngươi quen sư tôn của ta?

Mạc Hoa Nguyên không thể tin được dò xét Lý Vân Tiêu một phen, tuy không thể tin được, nhưng nội tâm cũng có chút bán tín bán nghi, dù sao có thể bồi dưỡng ra thuật luyện sư kỳ tài như thế, tất nhiên không phải là hạng người vô danh, như vậy hắn bái kiến sư phụ là vô cùng có khả năng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.