Một đám vũ giả hóa thành độn quang lùi ra sau, thụt lùi ra ngàn trượng mới dừng lại.
Rất nhanh vị trí các vũ giả từng đứng bị ánh sáng đen nuốt hết.
Tinh tòa như đóa hoa không ngừng diễn biến mở rộng. Diệp Nam Thiên tiến lên trước cũng mất hút, nhưng với Diệu Pháp Linh Mục của Lý Vân Tiêu mưo hồ thấy ánh sáng vàng lấp lánh, có lẽ Diệp Nam Thiên tạm thời an toàn.
Linh Mục Địch trầm giọng nói:
Ta nhớ ra rồi, những ánh sáng đen này là ma vụ quang, đi vào trong sẽ mất ngũ cảm lục thức, rất dễ khiến đầu váng mắt hoa, không biết phương hướng, cảm xúc táo bạo. Nhưng thứ này không quá mạnh, có khắp nơi trong Ma giới, chỉ cần dùng lực lượng nguyên tố là có thể phá mở nó.
Lý Vân Tiêu tùy tay ném đốm lửa ra, lửa nổ tung trong không trung diễn biến thành Tân Quý Ly Diễm Quang khuếch tán theo hình quạt.
Ánh sáng chui vào ma vụ chiếu sáng rực rỡ, xua tan một nửa ma vụ.
Nhưng giây lát Tân Quý Ly Diễm Quang bị cắn nuốt, lại trở về sắc đen.
Lý Vân Tiêu nói:
Có thể được, các vị đi theo ta phá mắt trận! Nếu có người điều khiển được lực lượng nguyên tố thì có thể hành động một mình!
Người Lý Vân Tiêu dấy lên cơn gió biến thành cá sấu nhỏ xíu nằm trên vai hắn. Cá sấu bỗng nhiên phun ra hơi thở, cơn gió lồng lộng thổi tan ma vụ lộ ra con đường bằng phaửng.
Lý Vân Tiêu nói:
Ta đi đầu tiên, các người theo sát. Nếu ta rưoi vào trong trận thì Linh Mục Địch đại nhân trở thành chỉ huy tối cao!
Linh Mục Địch? Người kim loại này?
Trừ Thiên Vũ Minh ra vũ giả đảo Huyền Ly, Thánh vực tỏ vẻ ngạc nhiên, biểu tình kỳ dị.
Lý Vân Tiêu đảm đương chỉ huy tối cao tuy có người lòng không phục nhưng biểu hiện dọc đường đi của hắn khiến mọi người miễn cưỡng chấp nhận.
Linh Mục Địch không có thân thể, bám vào thân khôi lỗi kim loại, tu vi chẳng có gì đặc sắc, lấy gì phục chúng?
Thế là có người la lên tỏ vẻ bất mãn.
Hạo Phong chợt rùng mình, nghi ngờ quan sát Linh Mục Địch, rụt rè hỏi:
Các hạ chính là . . . Bắc vực chi vương này xưa sao?
Linh Mục Địch gật đầu nói:
Không ngờ còn có người nhớ đến bổn tọa.
Tính cách của Linh Mục Địch vốn không muốn khoe ra thân phận đè người, nhưng đang lúc phi thường, không thể theo ý mình. Linh Mục Địch phải phục chúng với tốc độ nhanh nhất, thành người thay thế khi Lý Vân Tiêu gặp tình huống bất trắc, mới có thể ổn định tình hình vào lúc nguy cấp nhất.
Cái gì? Hắn là Linh Mục Địch, vương Bắc vực, một trong tứ vương ngày xưa?
Các tiếng kêu giật mình vang lên, lao nhao ồn ào.
Người Thánh vực nhíu mày, xa lạ với cái tên này.
Cường giả đảo Huyền Ly thì giật bắn người, đảo chủ của bọn họ ngày xưa cũng là một trong tứ vương. Hiện tại gọi tứ vương là vì Diệp Kình Vũ kỷ niệm bốn người mới thiết kế ra ‘vương vị’.
Hạo Phong nghiêm nghị chắp tay nói:
Thì ra là Mục Địch đại nhân, lúc trước đã thất kính!
Nhiều vũ giả lộ vẻ tôn kính chắp tay hành lễ.
Linh Mục Địch phất tay nói:
Các vị đừng khách sáo, đều lấy việc tru ma làm nhiệm vụ của mình. Xin hãy vứt bỏ các loại thành kiến, tin tưởng vào nhau, chung sức đồng lòng!
Hạo Phong trả lời ngay:
Mục Địch đại nhân nói đúng!
Hạo Phong mở miệng thì những người khác không còn ý kiến ý cò gì.
Lý Vân Tiêu nói:
Đi đi, đã chậm trễ thời gian nhiều rồi. Chỉ mong Diệp Nam Thiên và mấy vị bằng hữu khác bình yên.
Rất nhanh ma vụ nuốt hết con đường luồng gió mở ra, xâm lấn vị trí mọi người đứng.
Cá sấu lại phun ra một hơi mở đường.
Con đường này nhỏ hẹp nhưng cái trước nhiều, cá sấu ngạc nhiên nhíu mày.
Đám người Lý Vân Tiêu cũng phát hiện nhưng không nghĩ nhiều, cho rằng cá sấu không đủ sức.
Chiến đấu trước đó có nhiều Vũ Đế cao giai đã chết, giờ phút này còn lại gần hai trăm người đều bay vào con đường.
Trước Cổ Ma Tỉnh, Lỗ Thông Tử avẫn một tay bắt ấn, cầm gậy chống màu bạc. Nhưng trường bào rách rưới nhiều, mặt Lỗ Thông Tử không còn vẻ ung dung bình tĩnh, trán nổi gân xanh.
Hình đứng một bên biểu tình khó xem dường như tiêu hao rất lớn, ngực phập phồng kịch liệt, lạnh lùng âm hiểm nhìn phía trước.
Cách hai người mấy chục trượng, toàn thân Diệp Nam Thiên tỏa ánh sáng vàng ngồi xếp bằng hư không.
Thuyền Nặc Á thoáng hiện lưo lửng trên trán Diệp Nam Thiên không ngừng bắn ra ánh sáng vàng nhưng bị chặn lại cách thân thể ba trượng, không thể xuyên thấu.
Quanh người Diệp Nam Thiên có từng tầng quả cầu ma quang hình tròn bao vây, có chín tầng.
Chín tầng quả cầu ma quang dính với nhau chậm rãi dung hợp.
Đi vào!
Lỗ Thông Tử lộ vẻ mặt mừng như điên, cười to bảo:
Ha ha ha! Lý Vân Tiêu đúng là kẻ tài cao gan lớn, nhưng hắn còn hơi non, cho rằng lực lượng nguyên tố có thể xua tan ma vụ. Phán đoán sai lầm này đủ để bọn họ vạn kiếp bất phục!
Mặt Hình trắng như tờ giấy, gã hơi khỏe lại mở miệng nói:
Coi như nghe được một tin tốt. Nếu là ma vụ bình thường thì có thể dùng lực lượng nguyên tố xua tan nhưng đây là ma vụ mà Man đại nhân lấy từ bầu trời Thánh Ma cốc, lơ lửng ức vạn năm không thay đổi. Dù là bản quân cũng không muốn dính vào thứ này.
Lỗ Thông Tử nói:
Trong ma vụ bỏ vào mười con Nguyên Tượng Trí Mang đời thứ hai, bọn họ có chắp cánh cũng khó bay, tất nhiên sẽ toàn quân bị diệt!
Trong quả cầu ma quang, Diệp Nam Thiên nghe vậy mặt không chút máu, mắt lộ vẻ sốt ruột.
Hai tay Diệp Nam Thiên nhanh chóng bắt ấn, phù văn màu vàng như trăm con bướm vờn hoa bay múa bốn phía, phối hợp ánh sáng thánh khí trên trán điên cuồng công kích quả cầu ma quang.
Quả cầu ma quang chấn động kịch liệt, chín tầng dung hợp bị cản trở bắt đầu tách ra hướng ngược lại.
Sắc mặt Hình sa sầm lạnh lùng nói:
Lỗ Thông Tử, trước tiên tìm cách giết người đi, thực lực của người này quá khủng khiếp, e rằng cách tạo hóa cảnh chỉ có một bước!
Cánh tay cầm gậy chống màu bạc của Lỗ Thông Tử cũng run rẩy, vẻ mặt nghĩ mà run lắc đầu nói:
Muốn giết người rất khó khăn, ít nhất lực lượng của đại nhân và ta không được. Chờ Nguyên Tượng Trí Mang đời thứ hai giết hết đám vũ giả rồi tập hợp lực lượng lại giết hắn!
Hình lo lắng hỏi:
Chín tầng Mang Dũng có thể chống đỡ đến lúc đó sao? Vốn là mười tầng nhưng bị hắn thuận tay phá vỡ một tầng, đúng là lực lượng đáng sợ.
Trong mắt Hình tràn đầy e ngại nói:
sợ là người này mạnh nhất Thiên Vũ giới.
Lỗ Thông Tử nói:
Ta không dám chắc có mạnh nhất không nhưng ít ra cỡ ba hoặc năm hạng đầu.
Hình gật gù, không nói gì nữa.
Lỗ Thông Tử nói:
Ta điều ba con Nguyên Tượng Trí Mang đời thứ hai đi giết Lý Vân Tiêu trước. Lý Vân Tiêu là người của thiên mệnh, phải nhanh chóng trừ khử hắn.
Hình nhíu mày hỏi:
Ba con? Vừa rồi ta đã biết lực lượng của đời thứ hai, không cần thiết, một con đủ rồi, hai con đi là an toàn chắc chắn.
Lỗ Thông Tử cười gằn:
Cẩn thận thì lái thuyền được vạn năm, dù ba con đi thì ta vẫn không yên tâm được.