Chương 1689: Nỏ mạnh hết đà. (2)
Mọi người lúc này mới dời lực chú ý lên mặt biển phía trước, một cái vòng xoáy khổng lồ hiển hiện trên mặt biển, Cự Kiểm Thú lần nữa bay lên.
Lần này coi như là cường giả Võ Đế bình thường cũng phát hiện con thú này khác với trước kia, bộ dạng thật sự có chút nỏ mạnh hết đà, thương thế trên mặt còn chưa hồi phục lại.
“Ồ ồ ồ ồ”
Cự Kiểm Thú nhô mặt lên khỏi mặt biển ngọ nguậy lấy, chuẩn bị công kích, từng vòng năng lượng tản ra.
Trong mắt Bắc Minh Lai Phong hiện lên vẻ châm chọc, quát:
Bước Nhảy Không Gian, công kích.
Chiến hạm cửu giai lập tức trở nên mờ đi, trận pháp công kích thoáng cái mở ra, rất nhiều chùm tia sáng công kích tới chỗ Cự Kiểm Thú.
“Bành bành”
Xa xa hai đại Lam Kình Ngư phun ra nước biển, nở ra hai đóa hoa trên bầu trời, đại lượng các loại hải thú đê giai lấy Bạo Tinh làm chủ, nhao nhao đánh tới những công kích kia.
Bên kia không ngờ lại muốn dùng tánh mạng của hải thú đê giai để làm tấm chắn, thay Cự Kiểm Thú thừa nhận công kích.
“Ầm ầm”
Hơn mười đạo hào quang những nơi đi qua đều có mảng lớn mảnh vỡ Hải Tinh nổ bung, giống như bụi phiêu tán khắp bầu trời.
“Rầm rầm rầm”
Lực lượng chùm tia sáng xuyên qua tất cả Hải Tinh, đánh lên trên người Cự Kiểm Thú, khiến nó phải không ngừng lui lại trên không trung.
“Rống”
Trên mặt Cự Kiểm Thú lộ ra vẻ dữ tợn, tứ chi thật nhỏ cao thấp đong đưa, lộ ra thập phần luống cuống, nó hét lớn một tiếng nhổ ra quang mang hắc sắc đánh lên thân chiến hạm.
“Phanh”
Hắc mang nổ bung trên kết giới hộ thể của chiến hạm, trực tiếp nổ nát mấy tầng kết giới chi quang, công kích so với trước kia còn hung ác cường hãn hơn vài phần.
Bắc Minh Lai Phong cảm thấy kinh hỉ, hắn cũng nhìn ra được Cự Thú kia đã là nỏ mạnh hết đà rồi, tuy rằng công kích càng thêm hung hãn, nhưng thế cũng nói rõ Cự Thú đã dầu hết đèn tắt, không chống được thêm mấy chiêu nữa.
Công kích, dốc hết toàn lực công kích, vận chuyển tất cả trận pháp lên tới trình độ lớn nhất, không tiếc tất cả tài nguyên.
Trên mặt Bắc Minh Lai Phong lộ vẻ hung ác, trong hai tròng mắt tuôn ra tinh mang nhìn chằm chằm vào Cự Kiểm Thú, một loại khoái cảm sắp thắng lợi lan tràn trong lòng, khiến hắn nhịn không được trở nên có chút kích động.
Bắc Minh Kháng Thiên cũng lộ ra tia mỉm cười thư thái, nói:
Vân Tiêu công tử, lần này có thể không qua không?
Lý Vân Tiêu trầm tư một hồi, nói:
Có lẽ có thể, nhưng sẽ không nhẹ nhõm.
Bắc Minh Kháng Thiên kinh ngạc nói:
Ah? Vì sao sẽ không nhẹ nhõm? Cự Kiểm Thú kia đã sắp không được rồi, cho dù bổn tọa không ra tay thì nhiều nhất chỉ chống được bảy tám lần nữa sẽ nhất định phải vẫn lạc.
Lý Vân Tiêu nói:
Ngươi có thấy thân ảnh những cường giả Hải tộc kia không?
Tất cả mọi người đều rùng mình, bọn hắn chỉ lo nhìn đối oanh với Cự Kiểm Thú, tăng thêm đây trởi đều là mảnh vỡ thi thể nên thoáng cái không để ý đến những chiến sĩ Hải tộc kia, sau khi được Lý Vân Tiêu nhắc nhở mới chú ý tới.
Toàn bộ cường giả Hải tộc ở vùng duyên hải này đều là lao trên bầu trời, hơn nữa phân bố cực xa, sợ bị ảnh hướng đến.
Nguyễn Tích Tuyền cười lạnh nói:
Chiến sĩ Hải tộc tuy rằng chỉ số thông minh không cao, nhưng cũng không phải người ngu, sao không lặn xuống dưới nước mặt đi, chẳng lẽ ở chỗ này chờ bị đánh thành bã vụn sao?
Liêu Dương Băng nói:
Dùng tâm tính người Hải tộc, mặc dù không địch lại, cũng sẽ không ngồi ở đáy biển nhìn tộc nhân mình khổ chiến, hơn phân nửa sẽ ở một bên quan sát.
Bắc Minh Lai Phong trong lòng khẽ động, nói:
Chẳng lẽ đám Hải tộc kia có gì quỷ dị sao?
“Ầm ầm”
Phía trước tách ra một đạo cường quang, Cự Kiểm Thú kia sau khi lần nữa trúng công kích lại bị đẩy lui mấy chục thước, hơn nữa thở dốc càng lúc càng lớn, hắc mang mỗi lần nhổ ra cũng đang dần dần yếu bớt.
Lý Vân Tiêu cười nói:
Biết rõ Hải tộc tất nhiên có quỷ dị, nhưng mắt thấy thắng lợi trong tầm mắt, là kiên trì hay nên lui về đây? Thật là một quyết định gian nan a!
Thần tình trên mặt Bắc Minh Lai Phong bất định, hỏi:
Tình huống chiến hạm hiện giờ thế nào rồi?
Một gã đệ tử vội bước lên trước nói:
Phòng ngự bị phá mất ba phần năm, nguyên thạch còn thừa đủ để tiếp tục công kích hơn trăm lần.
Trong lòng tất cả mọi người đều rùng mình, khiếp sợ vì tiêu hao của chiến hạm, nếu toàn bộ nguyên thạch đều chỉ đủ hơn trăm lần công kích, vậy thì một khi ra biển không biết sẽ gặp phải phiền toái thế nào nữa
Những thứ không nói khác, nhưng nếu lại gặp thêm một hai con quái vật tầm này nữa vậy thì thật sự xong đời rồi.
Bắc Minh Lai Phong sắc mặt phát lạnh, cắn răng nói:
Tiếp tục công kích, lần này nhất định phải đột phá phòng tuyến, tiến vào Đông Hải.
Vâng
Tên đệ tử kia đột nhiên đáp, lòng mọi người đều cảm thấy căng thẳng, trong lòng bàn tay bất giác đổ đầy mồ hôi.
Chiến hạm không ngừng tiến tới phía trước, các loại công kích như hạt mưa thoáng cái đánh lên người Cự Kiểm Thú.
Toàn thân Cự Kiểm Thú đều run rẩy, nó hít mạnh một hơi khiến thân thể phồng lên, sau đó lại phun ra một ngụm hắc mang.
Giờ phút này một đạo chùm tia sáng chủ công ầm ầm rơi vào miệng nó, “Ầm ầm” một tiếng, trực tiếp đánh tan hắc mang kia, khiến miệng Cự Kiểm Thú bị nổ bay, lộ ra một cái động sâu đen kịt ngay dưới sống mũi, nhìn qua cảm giác cực kỳ khủng bố.
Tốt.
Trên chiến hạm tất cả mọi người đều đại hỉ kinh hô, thoáng cái đã tạc nổ miệng Cự Kiểm Thú, xem nó còn phun hắc mang kiểu gì nữa..
Hơn nữa thân thể Cự Kiểm Thú cũng run run trên không trung, phát ra thanh âm nghẹn ngào, nặng nề mà xa xưa.
Bắc Minh Lai Phong lúc này hạ lệnh:
Chuẩn bị một kích cuối cùng, chiến hạm đồng thời đẩy hết tốc độ tiến về trước, ngay khi đánh tan hải thú chúng ta cũng nhảy vào Đông Hải.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
Lai Phong công tử không định cẩn thận chút sao? Như thế Cự Thú trước khi chết sợ rằng sẽ dốc sức đánh một kích cuối cùng, không bằng đợi khi nó triệt để chết đi lại vào biển cũng không muộn.
Bắc Minh Lai Phong lãnh đạm nói:
Những điều mà Vân thiếu nói ta đều đã cân nhắc, đợi đầu hải thú này vừa chết, sợ rằng sẽ là khi những cường giả Hải tộc kia hành động. Lưu lại đây nguy hiểm, xông về trước cũng nguy hiểm, chỉ là cân nhắc lấy hay bỏ thôi.
Lý Vân Tiêu gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Nhuận Tường khẳng định có tính toán của mình, cũng đang đợi Cự Kiểm Thú kia phát ra một kích cuối cùng. Bắc Minh Lai Phong nói không sai, chỉ là một cái lấy hay bỏ, xem hắn nguyện ý bốc lên phong hiểm nào thôi.
Chiến hạm “Ầm ầm” tiến về trước trên không trung, từng đạo hào quang công kích trên người thai nghén mà lên, như bảo châu ngọc bích ngậm trong các miệng lớn, tùy thời muốn phun ra đánh tới Cự Kiểm Thú đã cùng được mạt lộ kia.
Ở phía xa Nhuận Tường lâm lập trên không trung cũng biến sắc, hắn cũng nhìn ra ý đồ của Bắc Minh thế gia, định ngay khi phá tan phòng tuyến của Cự Kiểm Thú sẽ dùng tốc độ cao nhất nhập biển, thoát khỏi dây dưa từ bọn hắn.