Hoang cười lạnh một tiếng, nói:
Xem như các ngươi thức thời, chìa khóa đâu?
Đám người Bách Chiến Thắng không lên tiếng, mà là đồng loạt đưa mắt nhìn qua Tô trưởng lão.
Lũ yêu cũng nhìn theo ánh mắt của đám người, Tô trưởng lão có cảm giác lưng mang ngọn núi, mồ hôi lạnh đầm đìa, dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Hoang vươn tay ra, nói:
Lấy ra.
Tô trưởng lão run rẩy nói:
Giao ngọc ấn ra, có phải thật buông tha chúng ta?
Hoang cười ha hả, gật đầu nói:
Các ngươi chỉ là con sâu cái kiến, giết bẩn tay. Nếu Ngả tiên sinh đã nói thế, bổn hoàng cũng không làm khó các ngươi.
Tô trưởng lão lại bất chấp, vội vàng lấy ngọc ấn ra, giao hai tay cho Yêu Hoàng.
Phi Thành hừ lạnh một tiếng, ra vẻ tức giận, quát:
Tô trưởng lão, ngươi… , phủ Thiên Nhạc các ngươi thật không có cốt khí như vậy.
Người phủ Thiên Nhạc cũng nhìn chằm chằm vào Tô trưởng lão, muốn bỏ quan hệ giữa mình và hắn.
Bách Chiến Thắng thở dài một tiếng, nói:
Tô trưởng lão, ngươi thật làm chúng ta thất vọng.
Tô trưởng lão cúi đầu, trong mắt hiện ra thần sắc oán độc. Mình lưng cõng oan ức và biệt khuất quá lớn, chờ qua được chuyện này, mình phải thay hình đổi dạng.
Lý Vân Tiêu đứng ở xa xa nhìn qua, hai tay ôm ở trước ngực, tay phải vuốt cằm, khóe miệng nhếch lên, tươi cười nghiền ngẫm.
Thực lực Tô trưởng lão thấp nhất, hắn nhìn đã biết đây là trò gì. Đây là chuyện không có biện pháp, cường giả vi tôn, ai bảo thực lực của hắn thấp nhất chứ?
Ha ha ha!
Hoang tiếp nhận ngọc ấn, cười ha hả, ánh mắt nhìn qua đám người Phi Thành, hung dữ nói:
Mấy vị này nhìn cũng rất cốt khí đấy chứ?
Đám người Phi Thành lập tức cảm nhận được sát ý, sợ tới mức vội vàng lui về phía sau.
Một gã trưởng lão cả kinh nói:
Ngươi không thể giết chúng ta, chúng ta đã giao ngọc ấn ra! Làm người nên phải giữ chữ tín!
Hừ, giao ngọc ấn là lâu la này, lâu la này có quan hệ gì tới các ngươi sao?
Hoang cười lạnh một tiếng, sát cơ không giảm, chỉ vào Tô trưởng lão nói ra.
Đám Yêu tộc sau lưng đều cười vang, nhìn đám người như nhìn đồ chơi, chỉ có Ngả nhíu mày, có vẻ không thích.
A?
Tất cả mọi người há hốc mồm, mà Tô trưởng lão sau khi cả kinh ngắn ngủi liền không nhịn được cười ha hả, nói:
Ha ha, ai bảo các ngươi trang bức, đây chính là gieo gió gặt bão sao? Ha ha ha!
Một khoái cảm trả thù sinh ra thật tự nhiên, cảm giác dễ chịu và cao hứng nói không nên lời.
Thái Viên nổi giận gầm lên một tiếng, quát:
Ngươi phản đồ này, câm miệng!
Hắn cách không đánh ra một quyền, “Bành” một tiếng đánh vỡ không gian, Tô trưởng lão chỉ có thực lực tứ tinh Võ Đế, làm sao ngăn cản được một quyền võ đạo đỉnh pong, lập tức đã bị đánh phấn thân toái cốt.
A? Lâu la này vui quá hóa buồn nha, ha ha ha!
Hoang cười ha hả, nâng ngọc ấn lên, bộ dáng hung tàn, xem ra là muốn chém tận giết tuyệt.
Phi Thành tức giận xanh mặt:
Nói không giữ lời, thiệt thòi ngươi là Yêu Hoàng, khó trách Yêu tộc mấy ngàn năm nay suy bại đến tận đây!
Tiếng cười của Hoang dừng lại, trên mặt sinh ác tướng, Phi Thành nói đã đâm vào chỗ đau của hắn, hiện tại là lúc tranh giành vị trí Yêu Hoàng, từ khi Thương xuất hiện, càng ngày càng nhiều người bắt đầu nghi vấn hắn, không ngừng phản bội hắn.
Dám vọng nghị bổn hoàng!
Hắn giận dữ, năm ngón tay một trảo, lực đạo khủng bố đánh thẳng tới.
Đám người Bách Chiến Thắng biến sắc, cảm nhận được uy hiếp tử vong, không ngừng lui ra phía sau, cẩn thận đề phòng.
Ngả nói:
Ngô hoàng bệ hạ, chìa khóa cần đám người này cởi bỏ đấy.
Hoang lúc này mới buông nắm đấm ra, nói:
Ai là chủ chìa khóa này, đi ra có thể còn sống.
Bách Chiến Thắng vội vàng nói:
Chính là tại hạ, ta là chưởng môn phủ Thiên Nhạc, vẫn quản lý chìa khóa này.
Thái Viên quay người tức giận:
Ngươi phản đồ này, chết!
Hắn đánh ra một quyền, cũng không phải tức giận đối phương làm phản đồ, mà là vì đối phương có cơ hội sống mà bản thân hắn không có.
Bách Chiến Thắng hừ lạnh một tiếng, hai tay lăng không một trảo, trước mặt xuất hiện hào quang, hai tay hợp lại và phản kích.
Ầm ầm!
Lực lượng khổng lồ nổ tung, Bách Chiến Thắng hơi lâm vào hạ phong, lui ra sau vài trăm bước, hắn bảo hộ toàn thân, đề phòng cảnh giác.
Thái Viên còn muốn động thủ, lại bị một yêu lực mạnh mẽ ngăn cản, lập tức sợ tới mức tỉnh táo lại, đứng trên không trung không dám lộn xộn.
Hoang nhìn chằm chằm vào Bách Chiến Thắng, nói:
Ngươi biết dùng chìa khóa này mở phong ấn không?
Bách Chiến Thắng nói:
Sẽ không, pháp bảo mở phong ấn nằm trong Thánh Vực, nhưng chìa khóa có nhiều biến hóa do ta nắm giữ.
Hoang nói:
Vậy cũng được, giao rất nhiều biến hóa đó ra, ta cho ngươi còn sống.
Bách Chiến Thắng nói:
Ta còn có yêu cầu quá đáng, trừ hai đại nhân tới từ Thánh Vực ra, những người còn lại đều là trưởng lão phủ Thiên Nhạc, hy vọng Yêu Hoàng đại nhân co thể buông tha bọn họ.
Phi Thành cả kinh tức giận:
Bách Chiến Thắng ngươi…
Hoang cau mày nói:
Các ngươi có nhiều người muốn sống như vậy, chẳng phải ta thiệt thòi hay sao?
Bách Chiến Thắng nói:
Phủ Thiên Nhạc chỉ là một tiểu môn tiểu phái, đối với Yêu tộc mà nói hoàn toàn không có bất kỳ uy hiếp nào. Những năm gần đây này trông coi Ngũ Hà Sơn là do Thánh Vực yêu cầu, Yêu Hoàng đại nhân hoàn toàn không cần thiết làm khó chúng ta.
Hoang gật đầu nói:
Tốt, chỉ cần ngươi có thể giúp ta mở phong ấn này ra, ta tha cho các ngươi khỏi chết.
Bách Chiến Thắng đại hỉ, nói:
Đa tạ Yêu Hoàng đại nhân, ta nhất định nỗ lực hết sức!
Thái Viên giận dữ hét:
Ngươi là phản đồ nhân tộc, chết không yên lành!
Bách Chiến Thắng lạnh lùng lui sang một bên, hừ nhẹ một tiếng.
Hoang đưa mắt nhìn qua hai người, mỉa mai nói:
Hai vị này rất có cốt khí nha, là từ Thánh Vực tới?
Phi Thành đổ mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:
Yêu Hoàng đại nhân thần thông cái thế, không cần phải quan tâm tới đám tiểu lâu la như chúng ta!
Thái Viên cũng nói:
Đúng vậy, đại nhân hãy bỏ qua cho hai tiểu lâu la chúng ta đi!
Sắc mặt mọi người đen lại, trong mắt đầy thần sắc khinh miệt, thân là cường giả cửu tinh đỉnh phong Võ Đế, lại nói mình là lâu la, trong thiên hạ rằng cũng chỉ có hai người này mà thôi.
Người Phủ Thiên Nhạc nội tâm mắng thầm không dứt.
Ngay cả Hoang cũng sửng sốt, ngạc nhiên nói:
Ngươi, hai người các ngươi không phải rất có cốt khí sao?
Phi Thành ngượng ngùng nói:
Tuy có chút cốt khí, nhưng kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, phải cải tiến mới hiểu chính đạo, bảo thủ chỉ tìm đường chết.
Hoang sờ đầu nói ra:
Tuy hai người các ngươi nói rất có đạo lý, nhưng ta thật sự không nghĩ ra lý do tha các ngươi, nên đi chết đi.
Giọng nói vừa dứt, hắn xuất hiện trước người Thái Viên, duỗi bàn tay ra bóp cổ đối phương.
Thái Viên hoảng hốt, lúc này muốn quay người đào tẩu, nhưng thân thể không động đậy, sau đó hắn cảm giác cổ họng của mình rất đau rồi triệt để mất đi tri giác.
Mà những người khác xem ra, cổ Thái Viên vỡ vụn, cả đầu bay ra ngoài.
Một gã cửu tinh đỉnh phong Võ Đế, bị bóp chết giống như con sâu cái kiến.