Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1016: Chương 1016: Phá giải đơn giản. (1)




Chương 1014: Phá giải đơn giản. (1)

Cho dù trận này thua Lương Ngọc Y, cũng chỉ là một hồi thất bại mà thôi, dùng biểu hiện trước mắt của Lý Vân Tiêu, dưới Thập Nhật Đồng Thiên còn không có việc gì, còn có tâm tư đùa nghịch thủ đoạn che dấu chiêu thức của mình, cả bảy đại thương hội trừ Lệ Phi Vũ ra, còn có ai dễ dàng thắng hắn một bậc?

Mặc dù là Lệ Phi Vũ, giờ phút này ánh mắt cũng ngưng trọng, nội tâm không có chút nắm chắc nào cả.

- Cho dù là bát giai đại thuật luyện sư thì như thế nào, chư vị không cần lo lắng, Lý Vân Tiêu trận này phải chết.

Đột nhiên Tu Đan Hà nói ra, ánh mắt nhìn qua trận đấu, tràn ngập tin tưởng mười phần.

Tất cả mọi người nghi hoặc khó hiểu, Thập Nhật Đồng Thiên siêu cấp đại sát chiêu còn không làm Lý Vân Tiêu bị thương bao nhiêu, Lương Ngọc Y nàng dựa vào cái gì có thể chiến thắng? Chẳng lẽ chỉ bằng bí pháp biến mất này?

Kiếm quang của Lương Ngọc Y không ngừng bắn ra từ các phương vị khác nhau, Lý Vân Tiêu không thể dự đoán được chút nào cả, sau mấy hiệp, Lương Ngọc Y ra tay càng lúc càng nhanh, đám người đứng ngoài xem chỉ nhìn thấy bóng kiếm và thân ảnh của Lý Vân Tiêu.

- Lương Ngọc Y có thể làm gì?

Trên mặt Tiền Vô Địch mang theo bộ dáng kinh hãi, hắn cũng không cảm giác được đối phương ở đâu, nhưng kiếm quang đó là chân thật, đổi lại hắn ở trên lôi đài, chỉ sợ đã xong đời rồi

Sắc mặt Trương Sùng cũng ngưng trọng, trầm tư nói:

- Ân, bí pháp thật kỳ quái, ngay cả ta cũng không thể bắt được sự tồn tại của nàng, ta cũng rất tò mò đây là chuyện gì. Trong vũ kỹ của Thiên Nhất Các ta chưa từng thấy qua thân pháp này, chẳng lẽ Lương Ngọc Y có cao nhân chỉ điểm?

Lần này ngay cả Mạc Tiểu Xuyên cùng Hác Liên Thiếu Hoàng cũng ngưng trọng, dùng tu vị của bọn họ vẫn không nhìn ra mánh khóe, tuy không cho rằng Lý Vân Tiêu sẽ bại, nhưng mà tiếp tục như thế cũng không có biện pháp.

Lý Vân Tiêu trốn đông tránh tây, mặc dù có được thuấn di nhưng hắn vẫn nhanh chóng lâm vào hạ phong.

- Ngay cả ta cũng không cảm giác được, tình huống này ta cũng không xa lạ gì, không thể nào là đồ đệ của người nọ... Hẳn là bí pháp nào đó mô phỏng ra loại tình huống này mà thôi.

Đột nhiên Lý Vân Tiêu trở nên an tĩnh lại, chậm rãi nói ra, khóe miệng còn mỉm cười, nói,

- Tất cả công kích của ngươi nhìn như lăng lệ, có thể thấy được bản thể của ngươi cách ta không xa, kỳ thật chiêu này của ngươi rất dễ phá, ngươi có tin hay không?

- Ah, từ khi ta nắm giữ bí thuật tới nay, còn chưa từng có người phá vỡ qua.

Lương Ngọc Y nói ra, nhưng mà mỗi chữ đều ở phương vị khác nhau, làm cho người ta không nắm lấy được.

- Hừ, cuồng vọng!

Tu Đan Hà cười lạnh nói:

- Phương pháp khích tướng này vô dụng với Lương Ngọc Y.

Sắc mặt Lệ Phi Vũ cũng ngưng trọng, nội tâm đang không ngừng suy tư, nếu như mình gặp tình huống này phải làm gì?

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Bởi vì ngươi gặp được kẻ khác, ngươi có thể nghe thấy ta nói chuyện, như vậy ít nhất chứng minh sóng âm của ta đạt tới vị trí mà ngươi đang đứng, cũng ít nhất là vừa chạm vào biên giới vùng không gian này, nếu không sẽ vĩnh viễn mất phương hướng trong không gian khác.

Lương Ngọc Y lạnh nhạt nói:

- Ngươi nói không sai, nhưng không còn nhiều thời gian nữa đâu, mặc dù ngươi công kích đúng vị trí, nhưng mà xác xuất trúng ta là bằng không, thử hỏi ngươi làm sao tiếp xúc với ta chứ? Huống hồ ta còn có thể di động.

Lý Vân Tiêu mỉm cười, ánh mắt của hắn dần dần ngưng tụ, duỗi tay phải ra, Hoàng Triêu Chung hiện ra, hào quang màu vàng mang theo vận luật cổ xưa, to lớn mà đại khí.

Đồng tử Tiền Vô Địch đột nhiên co rút lại, thân hình chấn động. Hắn tự nhiên nhận ra đây là bảo bối Lý Vân Tiêu cướp đoạt được trong Tu Di Sơn, trong mắt của hắn mang theo oán khí, ngày đó tại Tu Di Sơn hắn tay không mà về.

- Kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần dùng công kích âm ba toàn phương vị, ngươi chạy cũng không thể chạy. Thời điểm lực lượng sóng âm đánh trúng, tất nhiên lộ ra rung rung, chỉ cần sóng âm không ngừng, ngươi run rẩy không ngừng, đến lúc đó ngươi làm sao ẩn nấp đây

Ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh lẽo, Hoàng Triêu Chung trong tay gõ vang Đương một tiếng, một đạo âm luật cổ xưa vang lên, sóng âm lập tức bao phủ cả không gian.

- Cái này... Đây là huyền khí gì...

Mọi người nơi đây chấn động, âm ba bình thường mặc dù có thể bao phủ toàn phương vị, cũng tuyệt đối không đại khí như cổ chung này, cổ vận dạt dào, giống như từ quá khứ vọng tới tương lai.

Lần này ngay cả Tu Đan Hà cũng biến sắc, trong mắt mang theo kinh hoàng và ngạc nhiên.

- Lương Ngọc Y, ta đã bắt được ngươi, thắng bại đã nghiêng về phía ta.

Lý Vân Tiêu cầm kiếm chém ra, Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm đột nhiên ra tay đâm vào hư không. Sóng âm sinh ra tần suất rung động thật nhỏ, nhưng mà vẫn không tránh được thần thức của Lý Vân Tiêu.

- Hừ, muốn đi? Dưới tiếng chuông của ta, bất luận tần suất chấn động thật nhỏ nào cũng bị ta bắt được, chỉ cần ngươi chống cự tiếng chuông thì chắc chắn sẽ sinh ra biến hóa, trừ phi ngươi buông tha chống cự như vậy tiếng chuông sẽ rót vào thân thể của ngươi, chấn động kinh mạch và khí huyết, ngươi sẽ bạo thể mà chết.

Kiếm quang trong tay Lý Vân Tiêu đã động, đuổi theo hướng di động của Lương Ngọc Y, cười lạnh nói:

- Chống cự cũng chết, không chống cự cũng chết, ngươi biết nên lựa chọn thế nào chứ?

Phanh!

Lý Vân Tiêu cầm Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm rung mạnh, một viêm dương chi lực áp tới.

Thân ảnh Lương Ngọc Y hiện ra trên hư không, trong mắt lộ vẻ khó có thể tin cùng khiếp sợ, xanh mặt thi triển viêm dương bí quyết đánh xuống, phẫn nộ quát:

- Mặc dù ta lộ ra chân thân, ngươi cũng chẳng có lực chống cự thì nói gì tới bại?

Người bốn phía vô cùng kinh hãi, thử hỏi đổi lại là mình, ai có thể nghĩ ra biện pháp tinh diệu bức Lương Ngọc Y ra.

Mặc dù hiện tại biết rõ phương pháp này, ai có thể chế tạo ra công kích âm ba mạnh như thế, hơn nữa có thể khống chế tinh diệu như vậy, cảm giác được chấn động thật nhỏ của sóng âm.

- Ha ha, ta và ngươi chênh lệch một đại cảnh giới, không dễ đánh. Nhưng mà vừa rồi thi triển Thập Nhật Đồng Thiên và bí thuật ẩn tàng thân hình, thể năng của ngươi không còn được một phần ba lúc trước a.

Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:

- Thử hỏi ngươi còn có thể chống được bao lâu?

Hắn nói xong, trường kiếm trong tay run lên, không ngừng thi triển các loại kiếm chiêu công kích hao phí thể lực và nguyên khí của Lương Ngọc Y.

Trừ một ít biến thái ra, thể lực không đủ chính là nhược điểm của nữ tử.

Từ khi Lý Vân Tiêu công kích không chút gián đoạn này, Lương Ngọc Y rốt cuộc lâm vào hạ phong, sắc mặt người bốn phía đen lại, bởi vì bọn họ đều áp nặng vào Lương Ngọc Y, lần này thua ngay cả quần lót cũng không còn.

Sắc mặt Lương Ngọc Y tái nhợt, cực kỳ không cam lòng vận chuyển pháp quyết, chậm rãi ngưng tụ ra một hỏa cầu.

Nhưng ai nấy đều thấy được, đây đã là nỏ mạnh hết đà, kết cục không thể cải biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.