Chương 2525: Phán các ngươi “đáng chết”. (1)
Tả Thừa vội hỏi:
Chiến Hồn Sơn chia làm ngoại vi và nội bộ, ở ngoại vi nói trọng lực tối cao có thể đạt tới gấp trăm lần, mà nội bộ khu vực còn lại là biến hóa bất định, đôi khi thị bình thường trọng lực, mà đôi khi đột nhiên có thể tăng đáo mấy trăm mấy nghìn, thậm chí hơn vạn, không nghĩ qua là liền trực tiếp áp tan xương nát thịt.
Cái gì? Đột nhiên trọng lực tăng đến gấp vạn lần?
Ngay cả Trần Thiến Vũ cũng là sắc mặt đại biến.
Tả Thừa nói:
Đúng thế, do đó nội bộ khu vực chưa từng có người dám tùy ý giao thiệp. Cường giả ở Vô Pháp Thiên tu luyện, xa nhất cũng liền đợi ở chỗ ngoại vi của Chiến Hồn Sơn.
Lý Vân Tiêu nói:
Nội bộ ngươi cũng không đi qua?
Tả Thừa cười khổ nói:
Rất nhiều năm trước đã từng đặt chân qua một lần, nhưng không tới một dặm đã thối lui trở về, thật sự là đáng sợ.
Lý Vân Tiêu nói:
Vậy được rồi, ngươi đem chúng ta đưa bên trong vòng phạm vi liền có thể đi, còn dư lại tự chúng ta lo đi.
Tả Thừa đại hỉ, vội hỏi:
Dạ, dạ! Đại nhân mời đi theo ta!
Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hơn nữa tiễn bước mấy vị ôn thần này, sau đó bọn họ còn có thể ở ngoại vi đi dạo một chút, nói không chừng có thể tìm dược con nhỏ của cự lộc.
Mới vừa đi không bao xa, đột nhiên cước bộ của mọi người đều ngừng lại, chỉ thấy phía trước cách đó không xa tràn đầy vết máu, ba cổ thi thể thảm không nỡ nhìn để ngang trên mặt đường.
Đây là. . .
Trong lòng Tả Thừa cả kinh, vội vàng đi ra phía trước tỉ mỉ quan sát một trận, mấy cổ thi thể hầu như thành thây khô, ngoại trừ mặt mang kinh khủng và thảm thống ngoại, trên người nơi thối rữa, người hạ thủ vô cùng ác độc.
Vừa mới chết không bao lâu!
Tả Thừa ngưng thanh nói, sắc mặt trở nên trầm trọng vô cùng, lạnh giọng nói:
Hơn nữa còn là người giết!
Lý Vân Tiêu chỉ là nhìn thoáng qua, vẫn chưa quá mức lưu ý, nói:
Ngươi nhận thức bọn họ?
Tả Thừa lắc đầu, nói:
Không biết. Người ở Giang Quái Thành trà trộn, đồng thời dám đến Chiến Hồn Sơn, ta hơn phân nửa nhận thức. Mấy người này sợ là võ giả quanh năm ẩn cư ở phụ cận tu luyện, rất ít lộ diện ra ngoài.
Trên mặt của Kha An hiện lên một chút sợ hãi, nói:
Ba người này ta đã thấy, đích thật là tán tu ẩn cư tu luyện, hơn nữa thực lực kinh người, đặc biệt ba người bọn họ có một bộ hợp kích chi thuật, liên thủ với nhau tạo ra uy lực cực lớn, dĩ nhiên đã chết như vậy?
Lý Vân Tiêu nói:
Người Vạn Tinh Cốc làm sao?
Hoạt Ngọc cảm nhận được ánh mắt bất thiện của mọi người, nhưng bị đè nặng trên lưng, vội vàng nói:
Tại hạ không biết, có lẽ có lẽ cũng không phải. . .
Nói đến phần sau thanh âm càng ngày càng thấp, mà ngay cả hắn cũng nhận định hơn phân nửa là do Vạn Tinh Cốc làm rồi, nếu không trong Chiến Hồn Sơn này lấy đâu ra lực lượng cường đại như thế chứ.
Lý Vân Tiêu nói:
Hơn phân nửa là Vạn Tinh Cốc rồi, mục đích của bọn hắn rốt cuộc là cái gì, thật khiến cho người ta hiếu kỳ ah, chẳng lẽ cũng là quái thú Cự Lộc kia?
Trong mắt Khâu Mục Kiệt bắn ra tinh mang, nói:
Hơn phân nửa là thế rồi, cự thú như thế thu làm thần thú hộ sơn thật quá phù hợp rồi. Chúng ta đi nhanh lên, đừng để người Vạn Tinh Cốc vượt lên trước!
Tất cả mọi người một hồi choáng váng, mấy người kia còn muốn giật đồ với Vạn Tinh Cốc ah!
Nhưng nghĩ đến thực lực của bọn hắn, hơn phân nửa cũng là tồn tại khó lường, tất cả đều nơm nớp lo sợ dẫn đường phía trước.
Một chỗ bên trong Chiến Hồn Sơn, một mảnh hôi vụ mông mông, vươn tay khó thấy được năm ngón.
Đột nhiên một đám lục quang chậm rãi khuếch tán trong hôi vụ, thời gian dần qua ngưng tụ thành một phương không gian màu xanh, ngăn cách lấy hôi vụ.
Lúc này mới hiển lộ ra mấy đạo nhân ảnh, đều đặt mình trong trường bào màu xám, không thể thấy rõ khuôn mặt.
Túc Bình, gọi mấy người chúng ta đến có chuyện gì?
Một người trong đó khẽ nói, trong giọng nói tựa hồ cực kỳ không kiên nhẫn.
Trong mọi người, trường bào một gã nam tử dáng người nhỏ bé có chút rung động, lục quang thoáng cái thấp thoáng ra khuôn mặt thanh tú của hắn, vậy mà hết sức trẻ tuổi, trên mặt lộ ra vẻ trầm ổn và bình tĩnh hiếm thấy ở độ tuổi này, nói:
Có người lên núi rồi.
Người trước kia nhướng mày, lộ ra một vết sẹo khủng bố trực tiếp từ trán trái kéo xuống, xuyên qua con mắt, sống mũi, và bờ môi, hằn sâu vào khuôn mặt, vừa nhìn qua đã khiến người cảm thấy sợ hãi rồi.
Không ngờ lại bị một đao chém lên mặt.
Võ giả tu vị đã đến cấp độ này, có thể tùy ý cải biến ngoại hình, chữa mặt sẹo thế này chẳng qua chỉ là tiện thôi, nhưng người này rõ ràng là cố ý giữ lại, ngụ ý không cần nói cũng biết.
Hừ, bay vào mấy con ruồi, cần khẩn trương thế sao?
Nam tử mặt thẹo lạnh giọng nói:
Đây là năng lực trù tính đại cục chung của ngươi sao? Túc Bình, ngươi khiến ta quá thất vọng rồi!
Gương mặt thanh tú tuấn mỹ kia của Túc Bình dưới lục quang lập lòe vẫn bình tĩnh như thường, im im lặng lặng nói:
Người tiến đến nlần này phi thường không đơn giản.
Hắn lấy ra một cái huyền khí hình vuông, “Phanh” một tiếng liền bắn ra một đạo ánh sán màu xanh, thoáng cái tản ra.
Lập tức trận tuyến đầy trời khuếch tán, còn có vô số phù văn thoáng hiện trong đó, tất cả mọi người đặt mình dưới trận quang kia, nhìn chằm chằm vào những phù văn chớp động, mắt không nháy lấy một cái.
Đây là. . .
Nam tử mặt thẹo đột nhiên ngất lịm, thất thanh nói:
15%? ! Điều này sao có thể! Nhất định là Trắc Lượng Nghi hư mất rồi!
Túc Bình nói:
Năng Lượng Cảm Ứng Bàn này cho dù lực lượng cường đại hơn nữa cũng có thể cảm ứng ra chuẩn xác, thực lực người lên núi đã đạt đến một trị số phi thường khủng bố, khiến cho toàn bộ năng lượng trong Chiến Hồn Sơn trực tiếp tăng lên 15%. Loại lực lượng cường đại hơn nữa, coi như là Du Tàng đại nhân cũng chưa chắc có thể đạt tới a.
Gương mặt Du Tàng đột nhiên run rẩy, vết sẹo trên mặt giống như Bách Túc Ngô Công vặn vẹo vài cái, lộ ra càng thêm âm trầm đáng sợ, lạnh giọng nói:
Tổng cộng có bao nhiêu người lên núi.
Túc Bình nói:
Mười chín người.
Ha ha ha! Mười chín người khiến năng lượng tăng lên 15%, cũng không có gì đặc biệt cả, hừ!
Du Tàng vung tay áo lên, mỉa mai nói:
Để ta đi chém bọn hắn cho ngươi an tâm. Về sau không nên việc nhỏ gì cũng triệu tập mọi người tới! Loại người trù tính đại cục như ngươi, thật sự là yếu đến mức cặn bả, thật không rõ tông chủ đại nhân sao lại yên tâm để ngươi chủ trì việc nơi này nữa, hừ!
Thân ảnh hắn lóe lên, trực tiếp quay người biến mất tại chỗ, còn có mấy đạo thân ảnh cũng biến mất cùng hắn.
Túc Bình nói:
Du Tàng đại nhân cẩn thận đấy.
Nhưng bóng người sớm đã biến mất, nào nghe được nữa, mà dù có nghe cũng sẽ không hồi đáp.
Aizz, Du Tàng lòng dạ quá nhỏ, Túc Bình ngươi không nên chấp nhặt với hắn làm gì.
Một gã nam tử áo bào xám thở dài nói, thanh âm lộ ra già nua, nhưng lại hùng hồn.