Chương 391: Phát điên.
Vu Dung trợn to mắt không nói nên lời, tiểu tử này làm việc luôn nằm ngoài dự đoán.
Tân Bì đứng dậy, lạnh lùng quát:
- Câm miệng hết, tất cả yên lặng!
Từng vòng sóng âm khuyếch tán, không gian bị chấn vặn vẹo lan tràn bốn phương tám hướng.
Mọi người biến sắc mặt, uy nhiếp mạnh mẽ làm bọn họ khí huyết khó chịu, nói không ra lời.
Toàn trường yên lặng.
Tân Bì nhìn Lý Vân Tiêu, nhíu mày nói:
- Vân thiếu gia, tỷ thí lôi đài là quyết đấu sinh tử, Vân thiếu gia mang yêu thú lên sân không hợp tình hợp lý.
Nếu để yêu thú tham gia thì khỏi cần đánh, yêu thú đỉnh Vũ Tông, còn là lôi hệ, dù là Vũ Hoàng nhất tinh cũng không dám nói thắng chắc.
Người đặt cược Chu Ngọc Sơn cao giọng quát:
- Đúng vậy! Mau kéo con súc sinh đó xuống đi!
Vương Thần đứng lên ủng hộ:
- Yêu thú vốn là binh khí của thuần thú sư, nếu Lý Vân Tiêu là thuần thú sư thì phải mang theo yêu thú tác chiến!
Vương Thần đã đặt cược ba trăm vạn trung phẩm nguyên thạch, làm sao chịu dễ dàng từ bỏ?
Xoẹt!
Người Chu gia toát ra sát khí, ánh mắt đầy sát ý sắc bén nhìn Vương Thần chằm chằm. Uy nhiếp từ mấy chục cường giả Vũ Tông làm Vương Thần sợ hãi rùng mình, cúi đầu không dám nói nữa.
- Đúng vậy! Người ta là thuần thú sư, không cho phép mang yêu thú thì lấy gì đánh?
Dưới lôi đài rộ lên tiếngp hản đối, ủng hộ Lý Vân Tiêu. Tân Bì nghẹn lời. Thuần thú sư mang yêu thú cùng chiến đấu là đương nhiên.
Người Chu gia xoe tròn mắt. Khương Vô Kỵ, Khương Vô Úy há hốc mồm, vẻ mặt ngơ ngẩn.
Chu Ngọc Sơn vốn khí thế khiếp người đứng giữa lôi đài mất kiên nhẫn, tức giận quát:
- Chuột nhắt kia, sợ chết thì biến đi, mang con yêu thú đến có gì hay?
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh lẽo híp lại:
- Sợ chết?
Huyền Lôi Kinh Vân Hống rống to hướng Chu Ngọc Sơn:
- Grao!
Uy danh chấn động, tia điện lấp lóe, không gian rung rinh. Nền đá lôi đài bị xới tung, đá nứt bay tứ tung.
- A!
Chu Ngọc Sơn bị chấn động tinh thần, lực lượng trùng kích mãnh liệt ập vào mặt làm gã không thể đứng vững suýt bay ra ngoài, nỗi sợ hãi dâng lên từ đáy lòng. Toàn thân Chu Ngọc Sơn lạnh lẽo, tay chân rét cóng.
- Ngươi . . . Ngươi . . .
Chu Ngọc Sơn sợ teo tim, mặt trắng bệch, lắp bắp nửa ngày không nói nên lời.
Cuối cùng Chu Ngọc Sơn nói:
- Ngươi làm vậy có gì hay? Giỏi thì đâ đơn với ta!
Lòng Chu Ngọc Sơn luống cuống, vốn tràn đầy tự tin, nắm chắc chiến thắng thoáng chốc bị đối phương phát ra khí thế đánh tan nát.
Yêu thú đỉnh Vũ Tông, nhìn bộ dạng của yêu thú có vẻ mặt điểu khiển sấm chớp. Dù là Vũ Hoàng nhất tinh cũng không dám nói sẽ thắng, gã đi lên không đủ cho người ta nhét răng.
Lý Vân Tiêu trừng Chu Ngọc Sơn:
- Đánh đơn?
Lý Vân Tiêu châm chọc nói:
- Đây là lôi đài sinh tử, không phải chỗ khoe anh hùng. Ngươi không sợ chết đúng không? Lão tử là thuần thú sư, mang yêu thú đến là đương nhiên. Nếu ngươi không phục cũng kiếm một con. Đừng kéo dài thời gian nữa, mau lên chịu chết!
Huyền Lôi Kinh Vân Hống phối hợp rống to:
- Grao!
Sóng âm khuyếch tán chấn một phương không gian rung rinh, lực lượng tia chớp đì đùng giăng khắp lôi, thỉnh thoảng lóe qua tia sét rất đáng sợ.
Người Chu gia đều biến sắc mặt, lòng lạnh lẽo.
Lãnh Hồng Lăng ngồi ở khán đài mắt lóe tía sáng kỳ lạ, mỉm cười nói:
- Yêu thú thật đáng yêu, đỉnh Ngũ Hành cảnh, không biết hắn làm sao hàng phục được nó. Hắn thật sự là thuần thú sư sao? Dù đúng vậy thì thực lực Vũ Quân tứ tinh bình thường làm sao thuần phục được yêu thú đỉnh Vũ Tông?
Chu Trường Phát nghe vậy lòng máy động, quát to:
- Tiểu tử đừng hòng giở thủ đoạn, ngươi có gì để chứng minh ngươi là thuần thú sư? Không chừng cưỡng ép sử dụng đan dược mê hoặc thú tính của yêu thú rồi mang lên lôi đài gây chuyện, muốn đục nước béo cò kiếm cơ hội sống!
Khương Vô Kỵ nhìn tiếng rống trong trẻo của Huyền Lôi Kinh Vân Hống, đôi mắt tràn ngập yêu lực, nói bậy bạ:
- Đúng rồi, chắc chắn là vậy!
- Yêu thú của ngươi mắt mông lung, ủ rũ, rõ ràng bản tính bị mê hoặc, bị đan dược tạm thời khống chế. Muốn sống cũng đừng dùng thủ đoạn cấp thấp vậy, chỉ cần quỳ xuống dập đầu, để Ngọc Sơn chấn đứt kinh mạch toàn thân, phế đan điền, chặt tứ chi là ngươi sẽ sống sót.
Lý Vân Tiêu câm nín, cao giọng quát:
- Ngay trước mặt tất cả người Thượng Dương thành mà các ngươi còn nói nhăng cuội được. Vậy làm sao chứng minh ta là thuần thú sư?
Khương Vô Kỵ lạnh lùng cười:
- Thuần thú sư đương nhiên phải cùng yêu thú tâm thần hợp nhất, yêu thú tức là binh khí của thuần thú sư, cũng là đồng bạn. Thuần thú sư thốt lời, yêu thú phục tùng.
Khương Vô Kỵ thầm cười nhạt. Có thể thuầnp hục yêu thú đến mức nói là nghe lời, hoàn toàn phục tùng là cảnh giới cao nhất của thuần thú sư. Không nói đến vô cùng khó khăn rất khó đạt được, hơn nữa chỉ có từ nhỏ bồi dưỡng yêu thú đến lớn hoặc đẳng cấp thấp hơn mình rất nhiều, chỉ trong hai tình huống này yêu thú mới bị thuần phục hoàn toàn.
Con yêu thú đỉnh Vũ Tông này không nằm trong hai loại đó.
Chu Trường Phát phụ họa:
- Đúng vậy! Trừ nphi yêu thú này nghe lời ngươi, thốt lời là nó nghe theo, nếu không tức là gian dối. Hừ, khi đó đừng trách ta không khách sáo!
Mặt Chu Trường Phát nanh tranh nhìn chằm chằm Huyền Lôi Kinh Vân Hống, mắt chớp lóe không biết lão suy tính điều gì.
Lý Vân Tiêu lộ vẻ mặt châm biếm:
- Chu gia các ngươi vô tín vô nghĩa thì mọi người đã lĩnh giáo, hiện tại biết rõ thua vẫn cố ý khó xử đủ điều.
Lý Vân Tiêu cao giọng quát:
- Tốt, ta cho các ngươi thua tâm phục khẩu phục!
Lý Vân Tiêu nhảy xuống lưng Huyền Lôi Kinh Vân Hống, vỗ nhẹ trán nó:
- Nào, xoay tại chỗ đi.
Mắt Huyền Lôi Kinh Vân Hống lóe tia kinh ngạc rồi đầy ai oán, gầm gừ tỏ rõ mình bất mãn, sau đó chậm rãi xoay vòng tại chỗ.
Mọi người ngây ngốc:
- Cái này . . .
Một yêu thú đỉnh Vũ Tông lại xoay vòng như con chó sói, điều khác biệt duy nhất là bộ dáng yêu thú lười biếng như đang tản bộ, mắt thường lộ ra bất mãn.
Khương Vô Kỵ nuốt nước bọt khan,Cảm thấy cổ họng khô khốc:
- Ực ực!
Nhìn bộ dáng đầy nhân tính của Huyền Lôi Kinh Vân Hống, Lãnh Hồng Lăng xi cười:
- Phì.
Lãnh Hồng Lăng vỗ tay nói:
- Oa, yêu thú thật đáng yêu, tên của nó là gì?
Người Chu gia tức giận chóng mặt. Lãnh Hồng Lăng là thê tử tương lai của Chu Ngọc Sơn, trượng phu gặp tai họa mà nàng còn nói mát. Nhưng Lãnh Hồng Lăng là nhi nữ của tông chủ Đoạn Tình Sơn, người Chu gia không dám trách móc gì nàng, ai nấy xoe tròn mắt trừngLý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu nhìn hướng phát ra thanh âm, thấy thiếu nữ mặc áo đỏ bịt khăn che mặt, mắt chứa ý cười rất có khí chất. Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút nhìn cánh tay non mềm của Lãnh Hồng Lăng, là bàn tay này nhẹ nhàng ngăn lại hắn trong Thiên Thủy quốc.
Lý Vân Tiêu nhẹ giọng nói:
- Tên của nó gọi là 'chó ngoan không cản đường'.
- Chó ngoan không cản đường?
Lãnh Hồng Lăng ngẫm nghĩ, nói:
- Tên thật lạ.
Lý Vân Tiêu cười cười, có vẻ là cô nương khá ngây thơ, hắn cảm thấy mình hơi hẹp hòi.