Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1700: Chương 1700: Quyết định. (2)




Chương 1699: Quyết định. (2)

Bắc Minh Kháng Thiên nào biết mưu đồ của Lý Vân Tiêu, còn đng yên lặng nhớ lại và khát vọng với công pháp kia, lạnh lùng nói:

Đương nhiên.

Sắc mặt Nhuận Tường lạnh xuống, có chút không cam lòng nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, tràn đầy sát cơ.

Lý Vân Tiêu cười nói:

Nhuận Tường huynh, tất cả mọi người đều người trẻ tuổi, cần gì động chút lại chém chém giết giết chứ? Chúng ta cùng nhau ngồi xuống hảo hảo nghiên cứu xem làm sao thoát khỏi khốn cảnh trước mắt mới là chính sự.

Nhuận Tường cười lạnh nói:

Lý Vân Tiêu, miệng ngươi thật là tiện, cho dù có Bắc Minh Huyền Cung che chở ngươi, ta cũng sẽ không cho ngươi đi ra Đông Hải đâu.

Lý Vân Tiêu cười nói:

Đó cũng là chuyện sau này rồi, ngươi hiện giờ thương thế chưa lành, gã cường giả bên người cũng không phải đối thủ của Kháng Thiên trưởng lão, làm sao giết được ta? Huống hồ ngươi cũng không muốn chết trong hắc động vô tận này chứ?

Nhuận Tường trong lòng một hồi do dự, hiện giờ trên người hắn còn hai giọt linh nhũ vạn năm đổi từ chỗ Nghiễm Dịch, có thể lập tức khôi phục thương thế và lực lượng, chỉ cần Phi Minh có thể cuốn lấy Bắc Minh Kháng Thiên thời gian uống cạn chung trà, hắn liền có lòng tin chém giết toàn bộ những người còn lại trên t chiến hạm.

Tuy rằng thời gian phản tổ đã mất, nhưng hắn vẫn đã dung hợp hoàn mỹ năm kiện Long chi bí bảo, tự nhận là diệt sát Lý Vân Tiêu hoàn toàn không thành vấn đề.

Hiện giờ điều hắn lo lắng chính là lỗ đen không gian này, giờ phút này một khi động thủ, trực tiếp hủy diệt mất chiến hạm cửu giai thì hắn cũng không có nắm chắc có thể sống sót được.

Tốt, ta liền tạm thời tha cho ngươi một mạng vậy.

Nhuận Tường nói xong, liền trực tiếp lăng không ngồi trên chiến hạm, vậy mà nhắm mắt điều tức.

Nếu như có thể thừa thời gian này khôi phục hoàn toàn, vậy cũng không cần dung linh nhũ vạn năm nữa.

Đồng tử Phi Minh hơi co lại, không khỏi bội phục sự gan dạ sáng suốt của Nhuận Tường, cũng im im lặng lặng đứng ở bên, thay hắn hộ pháp, đồng thời tự mình cũng điều tức.

Võ giả Nhân tộc trên chiến hạm nguyên một đám hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm sao cho phải.

Bắc Minh Kháng Thiên lãnh đạm nói:

Chú ý hai người bọn ắn, toàn lực tìm kiếm lối ra lỗ đen không gian.

Bắc Minh Lai Phong thở dài, biết rõ Bắc Minh Kháng Thiên nhất định bảo hộ, Lý Vân Tiêu, lập tức trong nội tâm bỏ đi ý niệm giết Lý Vân Tiêu.

Người còn lại cũng thừa cơ hội này nghỉ ngơi, Bắc Minh Huyền Cung hiện giờ cũng không tiếc của, lệnh đệ tử lấy ra đại lượng đan dược và thiên tài địa bảo cho mọi người hưởng dụng, mọi người lúc này mới lộ ra mỉm cười, bò mờ chém giết thảm thiết trước kia cũng xua đi không ít.

Chiến hạm chạm rãi tiến tới trong lỗ đen không gian, đám trận pháp sư trên hạm một mặt tra xét tiết điểm bạc nhược yếu kém, một mặt bắt đầu chữa trị trận pháp bị tổn hại trước kia.

Ngoại trừ những Trận Pháp Sư bận rộn kia ra, người còn lại đều yên tĩnh như chết, nguyên một đám tĩnh tâm điều tức.

Bắc Minh Kháng Thiên thì mở mắt ra lăng không ngồi, hắn hiện giờ nào tĩnh tâm được nữa, không ngừng nhớ lại và lục lọi công pháp Bá Thiên Luyện Thể Quyết, thậm chí không nhịn được làm ra các tư thế kỳ quái khó coi, bắt chước tu luyện.

Trong lỗ đen không gian hoàn toàn không cảm giác được thời gian, chiến hạm cứ như vậy chậm rãi tiến về trước, mấy lần đều bị các loại năng lượng chảy xuôi đánh trúng, có một lần càng trực tiếp đánh tan tất cả phòng ngự, đánh lên bong chiến hạm, tạc ra một vũng hố lớn chấn kinh tất cả mọi người.

May mà một đường hữu kinh vô hiểm, theo trận pháp trên chiến hạm v không ngừng chữa trị, hệ số an toàn cũng càng ngày càng cao hơn.

Cũng không biết qua bao lâu, một gã đệ tử vội vã chạy tới, nói:

Lau Phong đại nhân, đã dò xét được một chỗ tọa độ không gian lục cấp, có muốn thử phá ra ngoài không?

Lục cấp sao?

Bắc Minh Lai Phong nhíu mày, nói:

Trên chiến hạm còn bao nhiêu nguyên thạch?

Tên đệ tử kia nói:

Còn thừa không nhiều lắm, nếu phá vỡ tọa độ không gian lục cấp, không sử dụng trận pháp cỡ lớn thì rời đi được chừng hai mươi vạn dạm.

Sắc mặt Bắc Minh Lai Phong thoáng cái trở nên khó coi, không nói đến phong hiểm sau khi ra khỏi đây, coi như là lên đường bình an vô sự, hai mươi vạn dặm trên hải dương quả thật chẳng có ý nghĩa gì cả.

Bắc Minh Kháng Thiên dời ánh mắt qua nói:

Tiếp tục dò xét, thẳng đến khi phát hiện tứ cấp trở xuống lại đến báo cáo.

Vâng

Tên đệ tử kia lĩnh mệnh lui xuống.

Tọa độ không gian bình thường dựa theo cường độ chia làm chín cấp, cửu cấp chính là tiết điểm mạnh nhất, trên cơ bản không cách nào phá vỡ. Hơn nữa đánh tan tọa độ không gian cũng cần rất nhiều năng lượng, mỗi đề thăng một cấp cần số năng lượng cần cũng cao đến dọa người.

Nhuận Tường cách đó không xa đột nhiên mở mắt ra, hàn quang hiện ra.

Cùng trong nháy mắt, cơ hồ tất cả võ giả đều cảm nhận được, nhao nhao hoảng sợ tỉnh lại tử nhập định, nguyên một đám cảnh giác vạn phần.

“Hừ”

Nhuận Tường khinh thường hừ lạnh một tiếng, lần nữa nhắm hai mắt lại, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Tất cả mọi người đều tuôn ra nộ khí, nguyên một đám cảm thấy cực kỳ ức chế.

Bắc Minh Kháng Thiên nhìn Nhuận Tường và Phi Minh, liền không hề để ý tới, tiếp tục suy nghĩ nửa bộ Bá Thiên Luyện Thể Quyết kia.

Nhưng vào lúc này, Lý Vân Tiêu bỗng nhiên nhướng mày, trên mặt lộ ra dị sắc.

Hắn một tay bấm kháp quyết ấn, cả người liền nhập định, một Đạo Linh hồn chợt hóa ảnh trên bầu trời Giới Thần Bi.

Phía dưới chính là Phương Thốn Sơn, từng đạo năng lượng chấn động từ trong đó nhộn nhạo ra, toàn bộ hình thái ngọn núi đều trở nên hoảng hốt bất định dưới năng lượng kia, thỉnh thoảng vặn vẹo dị thường

Cố Nguyệt Sinh cũng đã nhận ra Lý Vân Tiêu đến, vội vàng lăng không bay lên, hành lễ, nói:

Vân Tiêu đại nhân, sư phụ ta hắn. . .

Lý Vân Tiêu làm ra thủ thế chớ lên tiếng, dời ánh mắt vào trong Phương Thốn Sơn, lộ ra kinh dị.

Tất cả khác thường trong Giới Thần Bi vốn nên đều nằm trong cảm giác của hắn, mà giờ khắc này cổ dị lực lộ ra bên trong Phương Thốn Sơn lại ngăn cách cảm giác của hắn ở bên ngoài, không thể nào cảm nhận được tình huống bên trong.

Những chấn động cường đại nhộn nhạo ra từ sơn thể đúng là tinh thần lực cực kỳ cường đại, như vũ trụ mênh mông, rung động nhân tâm.

Kính ngạc trên mặt Lý Vân Tiêucàng ngày càng mạnh, cổ tinh thần lực bành trướng này tuyệt đối không chỉ đơn giản là cửu giai, ít nhất còn trên cả hồn lực của hắn hiện giờ

Cố Nguyệt Sinh cũng cực kỳ khẩn trương khẩn trương, sợ xảy ra vấn đề gì đó, dù sao Viên Cao Hàn giờ phút này chỉ là hồn thể chi thân, không có bản thể, một khi xảy ra rủi ro, sợ rằng sẽ trực tiếp tan thành mây khói ngay.

Bỗng nhiên, trong Phương Thốn Sơn bắn ra vạn đạo kim mang, trên cả tòa Phong lĩnh đều là một mảnh sáng lạn, đồng thời hào quang chiếu đầy trời, như có bảo vật xuất thế vậy.

Lý Vân Tiêu có chút nhắm hai mắt lại, cảm thụ được được kim mang chi lực kia, rơi vào trên thật chợt cảm thấy rất ấm áp, ngay cả hồn lực bản thân cũng được tẩm bổ đôi chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.