Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3319: Chương 3319: Rất ngốc, rất ngây thơ




Xích Đồng Thượng Nhân ngước lên nhìn phương xa, trong mắt tràn đầy âu lo.

Lý Vân Tiêu bước vào hào trong ánh sáng, cảnh tượng xung quanh trở nên mưo hồ, khi lại rõ ràng đã là biến hóa thời không. Trước mắt là non xanh nước biển, thiên địa xinh đẹp hoàn toàn khác.

Lý Vân Tiêu nhìn cảnh tượng trước mắt, sơn mạch trong xanh trong vầng sáng thấp thoáng có chút chói mắt, làm người hoa mắt ngây ngốc.

Lý Vân Tiêu yên lặng thật lâu sau thở hắt ra:

Rốt cuộc trở lại đây.

Sơn mạch Thiên Đãng vốn chỉ là một tòa linh sơn bảo địa trong Thiên Vũ giới, chỉ vì khe hở mà mấy năm qua thành cứ điểm Ma tộc xâm nhập, là chiến trường cổ hai giới đánh nhau.

Đưa mắt nhìn sơn mạch Thiên Đãng chung linh mẫn tú, uốn lượn như rồng, là đất tuyệt hiểm.

Chiến đấu mấy năm qua khiến sơn mạch thoát hỏi Thiên Vũ giới trở thành một bí cảnh hư không. Bên trong còn giữ lại các dấu vết chiến đấu để lại, khấp nơi là địa hình kỳ lạ, cấm chế bí thuật, sơ sẩy một cái sẽ mất mạng.

Lý Vân Tiêu lây một kim chỉ tọa độ ra, caay kim mới xuất hiện trên bầu trời sơn mạch Thiên Đãng liền xoay tít rồi bộp một tiếng nổ tung.

Quả nhiên trường năng vẫn hỗn loạn vô cùng.

Kim chỉ hướng dựa vào đọc trường năng thờ không định vị, nhưng trường năng nơi này hỗn loạn như vòng xoáy, cây kim chỉ hướng bị ảnh hưởng thế là báo hỏng tại chỗ.

Đành dựa vào thần thức tìm từng chút một, hy vọng sẽ có một ít manh mối.

May mắn trong sơn mạch Thiên Đãng không hạn chế thần thức, Lý Vân Tiêu mở thần thức ra phủ lên mấy ngàn trượng, gió thổi cỏ lay đều rõ ràng trong lòng bàn tay.

Lý Vân Tiêu phân biệt vị trí rồi hóa thành lôi quang bay tới trước.

Hơn nửa canh giờ sau rốt cuộc phát hiện bóng người, hai người Vũ Đế cao giai, ba người khác tu vi trung giai. Bọn họ đi nôn nóng và chật vật, dường như bị cái gì rượt đuổi.

Lý Vân Tiêu quét thần thức qua, không phát hiện có gì khác lạ trong phạm vi ngàn trượng.

Lý Vân Tiêu nghi ngờ bay xuống ngay, lặng lẽ đi theo mấy người.

Năm người chạy thật lâu, linh khí trong sơn mạch bắt đầu thay đổi xen lẫn man guyên nhạt, nhỏ bé không thể phát hiện.

Nhưng Lý Vân Tiêu nhạy cảm bắt giữ được, thực vật bốn phía trở nên yêu dị hơn, xuất hiện nhiều chủng loại hiếm thấy, màu sắc chuyển dần sang đen.

Lý Vân Tiêu biết chắc đằng trước có khe hở nên ma khí mới tiết ra ngoài quấy nhiễu linh khí, thảm thực vật khu vực này.

Một Vũ Đế cao giai giật mình kêu lên:

Không đúng, có phải chúng ta đã đi nhầm?

Người đó đã phát hiện điều khác lạ, dừng bước lại:

Các ngươi nhìn xem, hoàn cảnh bốn phía dường như bị ma hóa!

Bốn người khác giật mình nhìn quanh, trong mắt tràn đầy kinh sợ, hốt hoảng.

Một Vũ Đế trung giai hoảng hốt mở miệng nói:

Có khi nào chúng ta trúng huyễn thuật của ma linh kia lại trở về vị trí cũ?

Mấy người khác nghe vậy sắc mặt trắng bệch, tin ngay khỏi hỏi.

Lý Vân Tiêu thầm lắc đâu, nơi đây tuyệt đối không có huyễn thuật gì, nếu không đã chẳng đánh lừa được mắt hắn.

Một Vũ Đế cao giai khác bình tĩnh hơn:

Đừng nghĩ lung tung, chúng ta luôn đi theo tọa độ không gian, càng lúc càng gần rồi, tuyệt đối không sai!

Vũ Đế cao giai đó lấy tinh bàn ra, bên trên có kim chỉ nam lặng lẽ nằm trên tinh đồ.

Vũ Đế cao giai lúc trước cắn răng nói:

Đúng vậy! Tinh đồ sẽ không sai lầm!

Vũ Đế cao giai này sắc mặt bình tĩnh hơn một chút:

Chạy tiếp đi, tình huống tệ nhất chỉ là trở về cỗ cũ, sợ gì? Chúng ta vốn là từ chỗ đó chạy ra!

Nghe vậy ba Vũ Đế trung giai bình tĩnh hơn nhiều, đi theo hai người cao giai tiến lên trước.

Nhưng rất nhanh năm người ngừng lại.

Vì ma khí trở nên vô cùng đậm đặc, ai đều biết đi nhầm là cái chắc. Đằng trước tối đen, ma khí cuồn cuộn như nước sông chảy đến khiến năm người cực kỳ không thoải mái.

Đúng là đi nhầm!

Năn người biểu tình cực kỳ khó xem.

Một người lo lắng nói:

Đằng trước chắc chắn có một khe hở, dù không trở về chỗ cũ thi e rằng lại rơi voàm iệng cọp khác. Ngay cả tinh đồ cũng sai, làm sao bây giờ?

Vũ Đế cao giai cầm tinh đồ biến sắc mặt nói:

Khả năng tinh đồ sai không lớn, có lẽ thứ chúng ta thấy là ảo giác thì sao? Tiến lên tiếp đi.

Vũ Đế cao giai khác lắc đầu phản đối.

sao làh uyễn thuật được? Chắc chắn đi nhầm rồi.

Ba người kia cũng cho rằng không thể nào.

Vũ Đế cao giai này đột nhiên quay đầu lại kinh kêu:

Ai đó? Ra đi!

Bốn người khác giật bắn người nhìn rừng cây phía sau, thần thức quét qua không phát hiện có gì khác lạ, nhưng nơi đây là sơn mạch Thiên Đãng, bọn họ không dám khinh thường chút nào, cẩn thận đề phòng.

Lý Vân Tiêu ra khỏi rừng cây, biểu tình thản nhiên. Lý Vân Tiêu cố ý để năm người phát hiện, nếu không bằng vào lực lượng của năm người còn lâu mới phát hiện được sự tồn tại của hắn.

Ngươi là ai?

Vũ Đế cao giai kia quát to:

Chúng ta không quen ngươi, ngươi không phải người của đảo Phù Không!

Chẳng lẽ . . . Ngươi chính là ma linh?! Là ngươi dẫn dắt chúng ta đến đây?

Bốn người khác giật mình, rtú huyền khí ra, tăng khí thế lên cực độ sẵn sàng chiến đấu.

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt hỏi:

Ma linh? Các người nói đến vũ giả chết trong sơn mạch Thiên Đãng, linh hồn bị ma khí xâm nhiễm, biến thành linh tà ác?

Hừ! Đừng giả bộ!

Vũ Đế cầm tinh bàn quát to:

Ngươi không phải người đảo Phù Không, chúng ta không quen mặt ngươi, giờ lại xuất hiện tại đây, không phải ma linh thì là gì? Mọi người hãy cùng nhau ra tay giết hắn đi!

Hai tay Vũ Đế khép lại vỗ lên trên.

Không gian bị đè xuống một khối rồi nổ tung, lực lượng trùng kích ập hướng Lý Vân Tiêu.

Bốn người vốn chỉ cảnh giác, thấy đồng bạn của mình tấn công thì không nghĩ nhiều, cùng thi triển tuyệt kỹ oanh kích.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Chấn động kịch liệt, năm lực lượng cách không đè xuống. Không gian quanh thân Lý Vân Tiêu lung lay, có ánh sáng thấp thoáng chảy xuôi chặn lại năm lực lượng.

Cái gì?!

Năm người hoàn toàn biến sắc mặt, mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Lý Vân Tiêu cười khẽ, giơ tay bấm ấn quyết. Lưu ly quang hộ thể quanh thân Lý Vân Tiêu lắc nhẹ, năm đòn công kích bị đánh tan ngay.,năm người bay ra ngoài, thực vật trong phạm vi mấy trăm trượng hóa thành hư vô.

Năm người tuy bị đánh bay nhưng mấy mình không bị thương gì, mừng rỡ quay đầu bỏ chạy.

Nhưng không gian vù vù kêu, mặc cho bọn họ cố gắng nhấc chân chạy nhanh thì cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, tứ chi cực kỳ nặng nề.

Bức bối nhất là chạy một lúc sau bọn họ hoảng sợ phát hiện còn đứng tại chỗ.

Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:

Yên tâm đi, ta là người bình thường, không phải ma linh.

Lý Vân Tiêu thu về đồng thuật, năm người rớt cái bịch cạp đất, cực kỳ chật vật.

Một người phồng lên can đảm hỏi:

Ngươi . . . Tiền bối . . . Người thật sự không phải là ma linh?

Lý Vân Tiêu không đáp, hỏi ngược lại:

Các ngươi bị gì vậy? Vội vàng tốn đi đâu?

Năm người yên tâm hơn, nếu đối phương là ma linh thì đã trực tiếp lấy mạng họ, không đến mức nói nhảm nhều như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.