Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 935: Chương 935: Rời khỏi thành Nam Hỏa.




Chương 933: Rời khỏi thành Nam Hỏa.

Mạc Hoa Nguyên tại thành Nam Hỏa mấy năm, trong đó Bắc Đấu Tông tự nhiên kính như thượng khách, cung cấp qua rất nhiều trợ giúp, hắn cảm kích không thôi. Nhưng đối mặt Lý Vân Tiêu, đây là thiếu niên thần bí khó lường, hơn nữa đại ca do hắn cứu mạng, tất nhiên là thiên vị hắn rồi..

Trương Lăng Hoa cũng nghe ra ý thiên vị trong đó, càng kiêng kị thân phận của Lý Vân Tiêu không thôi, chỉ có thể chịu thua nói:

- Được rồi, nếu Mạc đại sư cũng nói như vậy, nếu lại vì mười tỷ nguyên thạch mà dây dưa không rõ, ngược lại lộ ra Trương Lăng Hoa ta keo kiệt.

Hắn hừ lạnh nói:

- Vân thiếu, lần này xem mặt mũi Mạc đại sư, như ngươi mong muốn

Hắn vung lên, một túi đầy nguyên thạch bay tới.

Tất cả mọi người biết rõ hắn tự tìm lối thoát cho mình, nhưng mà không ai dám châm chọc hoặc là giễu cợt, cường giả nói chuyện với nhau, bọn họ căn bản không đủ tư cách tham dự.

Cũng là Mạc Tiểu Xuyên tiếp nhận túi trữ vật, tra nhìn không có vấn đề lúc này mới chuyển giao cho Lý Vân Tiêu, Trương Lăng Hoa giận sôi lên.

Nhưng rất nhanh hắn đạt được bức tượng truyền thừa Hóa Lôi Thần Quyết, tất cả phiền muộn bị quét sạch, trên mặt đầy động dung, thậm chí muốn cất tiếng cười to.

Tễ Lâm và người thương hội đầy vẻ lo lắng, Trương Lăng Hoa đạt được thần quyết, cộng thêm tài nguyên của Bắc Đấu Tông chèo chống, thực lực sẽ nhanh chóng tăng lên độ cao mới. Nếu không có cường viện tiến vào thành Nam Hỏa, chỉ sợ thương hội trong mấy trăm năm sẽ bị đối phương áp chế.

- Thời gian không còn sớm. Vân thiếu, chư vị, kính xin vào trận pháp.

Dù sao Tễ Lâm cũng là lão hồ ly, tuy trong lòng cực kỳ bất mãn với giao dịch này, nhưng cũng sẽ không biểu lộ ra với Lý Vân Tiêu, vẫn tươi cười chân thành, tràn đầy nịnh nọt.

Mọi người đang muốn đi đến trận pháp, đột nhiên Mai Đông Nhi trong Bắc Đấu Tông kêu một tiếng, nói:

- Vân thiếu, ta cũng muốn đi thành Vũ Phong, có thể dẫn ta đi không?

Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:

- Ah? Đông Nhi ngươi đi thành Vũ Phong có chuyện gì, ở lại Bắc Đấu Tông tu luyện tới cảnh giới rất cao mới có thể làm chuyện ngươi nên làm.

Mai Đông Nhi đỏ mặt lên, đang muốn giải thích. Hà Ứng Dong cũng đứng ra, thay nàng giải thích:

- Vân thiếu, nhà Đông Nhi tại thành Vũ Phong. Nàng rời nhà cũng nhiều năm, lần này trở về đã báo với ta rồi. Nếu như nàng một mình về nhà thì ta không yên tâm, vốn muốn tự đưa đi. Nhưng nếu có thể đồng hành với Vân thiếu thì không có gì đáng lo lắng.

- Thì ra là thế, cùng đi thôi.

Lý Vân Tiêu đáp ứng, Mai Đông Nhi mừng rỡ đi vào trận pháp, đứng chung với mọi người.

Cẩn Huyên đứng bên ngoài trận pháp cảm thấy ê ẩm, nàng biết rõ mình đang ghen, âm thầm quở trách không thôi, nói: nha đầu ngốc, Vân thiếu là nhân vật bậc nào, có thể tương giao với hắn là cơ duyên cả đời, ngươi còn muốn quá nhiều cái gì? Thanh thản ổn định kinh doanh thương hội của ngươi đi.

Tuy nàng tự an ủi mình như thế, nhưng vẫn không nhịn được thất lạc, thậm chí cái mũi đã cay xè.

- Vân thiếu, túi thơm này cho ngươi. Bên trong là chân long long tiên hòa cùng thiên tài địa bảo mài thành phấn làm thành túi thơm, hơn nữa có hơn ba mươi loại hương liệu phối trí mà thành, Vân thiếu mang theo bên người có thể tranh tà tránh ác, rất có lợi với tu luyện.

Cẩn Huyên không biết lấy dũng khí từ nơi nào, tháo túi thơm bên hông xuống, đi vào trận pháp đưa ra.

Lý Vân Tiêu sững sờ một chút, cười hì hì nói:

- Vậy đa tạ, sơn thủy có gặp lại, chờ mong lần sau gặp nhau.

Cẩn Huyên chạm vào tay hắn, gò má đỏ ửng, nội tâm thoáng dễ chịu chút ít. Nghe đối phương nói gặp lại, lần nữa sinh ra khó chịu, cố nén nước mắt, nói:

- Hy vọng gặp lại không cần quá lâu, ta chờ tin tốt của Vân thiếu từ thành Tống Nguyệt Dương truyền về.

Lý Vân Tiêu cầm túi thơm, hương thơm tràn ngập trận pháp, tất cả mọi người cảm thấy thoải mái.

Tễ Lâm cười nói:

- Cẩn Huyên hội trưởng có tâm ý như thế, Vân thiếu nhất định hiểu rõ, đại trận bắt đầu vận chuyển, kính xin trở về a.

Mọi người ở đây tất cả đều là càng già càng lão luyện, tự nhiên hiểu Cẩn Huyên có hảo cảm với Lý Vân Tiêu, đều mỉm cười. Cẩn Huyên đôi mắt đỏ bừng, cúi đầu xuống.

Trận pháp được Tễ Lâm điều khiển nhanh chóng bắn hào quang ra ngoài, trên bầu trời có án mây năm màu, đám người Lý Vân Tiêu trở nên mơ hồ trong trận pháp, một đoàn người cuối cùng biến mất trong trận.

Lý Vân Tiêu vừa đi, mọi người lúc này thở ra một hơi, nhưng dường như cảm nhận được con gió lạnh thổi tới.

Chỉ thấy Trương Lăng Hoa sắc mặt băng giá, lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tễ Lâm, âm trầm nói:

- Tễ hội trưởng, ngươi vừa rồi nói nhảm rất nhiều đấy.

Tễ Lâm khẽ cắn môi, có ngăn cản áp lực của Trương Lăng Hoa, nói:

- Trương tông chủ, tại hạ chỉ nói lời tâm huyết thôi. Hiện tại ngươi và Vân thiếu tất cả đạt được thứ cần thiết, tất cả đều vui vẻ, không phải rất tốt sao?

- Hừ, tốt cho một câu tất cả đều vui vẻ!

Trương Lăng Hoa thu liễm khí thế lúc trước, lãnh đạm nói ra:

- Ta cũng lười so đo với ngươi. Như vậy đi, khối khoáng mạch ở tử địa tọa lạc tại nơi nguy hiểm như thế, chư vị thực lực có hạn, qua nhiều năm như vậy chưa từng động tới. Bắc Đấu Tông ta cố mà làm, nhận lấy khai thác.

- Cái gì?

Tễ Lâm tức giận tới mức mặt tái nhợt, nói:

- Trương tông chủ, ngươi quá phận rồi, đừng nói thế lực thương hội chúng ta không đồng ý, cho dù là Thiên Hạt Tông hoặc là Tân Nguyệt Tông cũng đồng ý sao?

Trương Lăng Hoa cười nói:

- Điểm ấy tễ hội trưởng không cần quan tâm, Lý Phong Vũ cùng Tiêu Minh Huy ta sẽ bàn với bọn họ. Lần này tới thành Nam Hỏa, trừ giao dịch với Lý Vân Tiêu ra, cũng thuận tiện thông cho cho Tễ hội trưởng một tiếng.

Tễ Lâm và người thương hội tức giận, nhưng ở dưới uy áp đế khí của Trương Lăng Hoa thì khó nhúc nhích.

Trương Lăng Hoa lãnh đạm nói:

- Thông tri các ngươi một tiếng là để mắt các ngươi. Trong tử địa đã biến thành cấm địa của Bắc Đấu Tông, nếu có người xông vào, giết không tha, ha ha ha...

Người Bắc Đấu Tông được Trương Lăng Hoa dẫn dắt, hóa thành một đạo quang mang rời đi, chỉ còn lại tiếng cười to.

Cẩn Huyên nhìn qua bộ dáng mọi người, chỉ cảm thấy nội tâm đần độn vô vị, dường như thiếu khuyết cái gì, cảm giác trống trơn, đứng ở truyền tống trận trống rỗng, thở dài một hơi.

Nàng biết rõ, thành Nam Hỏa sắp tiến vào thời kỳ hỗn loạn như mấy trăm năm trước.

Có lẽ thành Nam Hỏa khối bánh ngọt này không tới được với Tử Vân thương hội, hiện tại toàn bộ tinh lực của nàng là đoạt lại thị trường mất đi, sau đó đi gặp người nàng muốn gặp.

Lý Vân Tiêu cảm thấy không gian chung quanh biến hóa, một thông đạo từ xa vô tận hiện ra, mắt không thể thấy, tai không thể nghe, chỉ phát giác người chung quanh cũng như mình, đang lao tới nhanh chóng.

Rất nhanh một đạo ánh sáng truyền đến, không gian màu đen bị mở ra, mọi người toàn bộ bay ra ngoài..

Cách mặt đất cũng không cao lắm, mấy người tất cả đều đứng vững trên đất, chỉ có Tiểu Huyền Tử Ai nha kêu thảm một tiếng, ngã trên mặt đất đau đớn không thôi, nhưng mà không ai quan tâm tới hắn, hắn vội vàng tự mình đứng lên vỗ mông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.