Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1197: Chương 1197: Rốt cục gặt hái.




Chương 1195: Rốt cục gặt hái.

Hành Nguyên lộ ra một tia mỉa mai nói:

Lại dám vọng đàm tiêu diệt Ma Chủ, quả nhiên là vô tri, lại còn không biết sống chết. Chúng ta tu luyện chính là ma công, Ma Chủ chính là thân minh mà chúng ta tín ngưỡng

Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:

Đừng nói đùa nữa, các ngươi tu luyện ma công không sai, nhưng bản chất khác với nô lệ của hai tên ma đầu kia. Chẳng lẽ các ngươi muốn đánh mất thần trí như vậy sao?

Tất cả mọi người Hóa Thần Hải trong lòng đều rùng mình, có vài tên đồng bạn đã nhập ma rồi, loại trạng thái này quả thật thật khiến bọn hắn không rét mà run, nguyên một đám lộ ra hoảng sợ.

Hành Nguyên đột nhiên quát:

Bớt ở đây châm ngòi ly gián đi, vô luận chúng ta làm cái gì, cũng phải trước tiên thanh trừ những chướng ngại như các ngươi đã.

Hai tay của hắn mua trước người, từng đạo ma công ấn quyết bắt đầu hiển hiện, quả thật có rất nhiều chỗ tương tự với công pháp mà Đại Ma thi triển.

Mạc Tiểu Xuyên hừ lạnh một tiếng, tay phải đặt trên trán, kiếm khí bắt đầu tản mát ra.

Hai người quyết đấu hết sức căng thẳng, mà vào lúc này, phía chân trời đột nhiên truyền đến một tiếng rống to, là tiếng gào thét không cam lòng của Đế Quân kia.

Mọi người kinh hãi, đột nhiên nhìn lại lên trời, chỉ thấy Ma ảnh đang đánh túi bụi, nhưng lại mạnh yếu lộ rõ, Đế Quân thật sự thương thế quá nặng, Cổ Thần Chiến Tràng cũng không cách nào thi triển ra nổi, càng đánh càng yếu, hắn vừa rồi sợ hãi rống một tiếng chính là vì cổ phân thân thứ ba đã bị Đế Già cướp đoạt mất rồi.

Ha ha, ha ha ha, rốt cục cũng tới tay, đám cặn bã các ngươi, hôm nay tha cho ngươi một mạng, chờ đợi ta hàng lâm đi.

Đế Già sau khi đắc thủ cũng không muốn ham chiến nữa, chụp lấy phân thân kia muốn rời đi. Phân thân kia trong quá trình hai người tranh đấu thần sắc vẫn luôn lạnh lùng, tựa hồ trấn áp trong thời gian dài khiến hắn vẫn chưa triệt để thanh tỉnh lại.

Súc sinh không cho phép đi ah

Đế Quân gầm thét, hai mắt đều là một mảnh đỏ bừng, gào thét lớn đuổi theo.

Đế Già lạnh lùng cười cười, đột nhiên sắc mặt đột biến, sợ hãi nói:

Ân? Chuyện gì xảy ra?

Ánh mắt của hắn rơi vào trên cổ phân thân kia, chỉ thấy cái gương mặt giống mình như đúc kia, lạnh như băng vô cùng, trên khóe miệng tựa hồ lổa một tia giễu cợt.

Loại cảm giác này khiến hắn toàn thân chấn động, một cổ hoảng sợ nổi lên trong lòng, lan tràn ra không cách nào ức chế.

Đây là. . .

Trên trán Đế Già chảy xuống mồ hôi lạnh to như hạt đậu, chỗ yết hầu thoáng cái phát ra tiếng nuốt nước bọt, hắn đột nhiên xé mở phân thân kia, đồng tử bỗng nhiên trợn to

Đế Quân ở xa xa nổi giận gào thét vọt tới, nhắc tới một ngụm ma khí muốn đánh tới nhưng cũng bị động tác cổ quái của Đế Già hấp dẫn sững sờ nhìn về phía phân thân kia, thân hình cũng đại chấn, thất thanh nói:

Xác không?

Chỉ thấy trong lồng ngực phân thân dĩ nhiên không có gì, không chỉ có thế, chỗ quần áo che đậy lúc trước còn lộ ra từng đạo hoa văn, đan vào cùng nhau, hình thành trận pháp liên hoan, giờ phút này đang tản mát ra hắc mang cực kỳ sáng ngời.

Đây là ma bạo chi trận.

Đế Quân hoảng sợ dừng lại, trên trán lộ ra mồ hôi lạnh, ma lực vốn muốn công kích Đế Già bỗng nhiên hiển hiện trước người, kết thành từng đạo phòng ngự, Cổ Thần Chiến Tràng cũng bị hắn lần nữa dốc sức liều mạng thúc dục.

Sắc mặt Đế Già càng thêm khó coi, giận dữ hét:

Cầm ở trong tay lâu như vậy, ngươi vậy mà mà không phát hiện ra là giả, ngươi là heo sao?

Hắn không cam lòng hét lớn một tiếng, mãnh liệt ném cái xác không kia ra ngoài, bản thân lại thi triển ra độn thuật, muốn lao ra thật xa.

Nhưng đã trễ, xác không kia ngay khi vừa bị hắn ném ra đã tách ra hắc mang mãnh liệt, từng đạo bắn ra, như hắc nguyệt cắn nuốt tất cả hư không

“Ầm ầm”

Cổ xác không có bộ dạng Ma Chủ kia rốt cục nổ tung ra, toàn bộ bầu trời lập tức một mảnh hắc ám, nhìn không ra nửa điểm hào quang, hai người Đế Già và Đế Quân lập tức bị nuốt vào, toàn bộ thế giới lâm vào hắc mang vô tận.

Mọi người bên dưới cũng bị biến hóa đột phát nàytriệt để dọa ngây người, trong lúc nhất thời mờ mịt đứng ở đó, dù sao ánh mắt nhìn không thấy được một tia ánh sáng, lúc này ngay cả hỏa diễm cũng không chiếu rọi được, tất cả đều là hắc mang.

Loại dị tượng hắc ám này trọn vẹn giằng co chừn thời gian uống cạn chung trà, hắc khí đầy trời mới dần dần tiêu tán, trên bầu trời sớm đã không còn một bóng người, cũng không biết hai ma đầu kia thế nào nữa?

Chết, đã chết rồi sao?

Hành Nguyên đầu tiên lộ ra vẻ kinh hãi, hiển nhiên thoáng cái không cách nào tiếp nhận sự thật này, có chút thất thần, trong ấn tượng của hắn, Ma Chủ hẳn là tồn tại vô địch thiên hạ, muôn đời bất diệt, sao có thể bị nổ chết được.

-Ân, có lẽ không chết, nhưng cũng bị đả thương nặng. Ta đoán chừng đã trốn ở đâu đó rồi.

Thần sắc trên mặt Lý Vân Tiêu vô cùng ngưng trọng, ánh mắt hắn quét qua bầu trời, hy vọng có thể phát hiện ra chút gì đó.

Hành Nguyên sững sờ, nói:

Sao ngươi biết được?

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:

Những nô lệ bị Đế Già ma hóa cũng không chết, chứng minh chủ nhân của bọn hắn còn sống. Mà Đại Ma còn lại, kiện thánh khí kia ngươi có thấy không? Nếu chủ nhân đã chết thì thánh khí đã là vật vô chủ, tự nhiên sẽ trôi nổi trên bầu trời, mà bầu trời không có, cho nên hai người này đều trốn đi rồi, giờ sợ rằng cũng đang hấp hối rồi,

Hành Nguyên không khỏi nhìn nhiều Lý Vân Tiêu thêm vài lần, không thể tưởng được tâm tư người này lại cẩn thận như thế, thần sắc trong mắt hắn trở nên cực kỳ phức tạp.

Lý Vân Tiêu thần sắc mặt ngưng trọng nói:

Không thể tưởng được hai ma đầu này đều bị ám tóa, nếu cổ phân thân kia đã là giả dối, vậy thì cái thật sự đi đâu rồi?

Tất cả mọi người trong lòng khẽ động, bọn người Hứa Diễm thì trầm xuống, vốn đều trông cậy vào hai tên Đại Ma lưỡng bại câu thương, bọn hắn có thể kiếm tiện nghi, không thể tưởng được vậy mà còn ẩn tàng một nhân vật khó có thể giải quyết.

Bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng thổ nang buông lỏng, mọi người đột nhiên chấn động thân hình, cảnh giác nhìn qua, nhưng lúc này không ai còn sức nữa.

Chỉ thấy một cây thực vật đang chậm chạp di động đến, không ngừng vỡ ra thổ nang, trái cây đen nhánh treo trên đó phát ra ánh sáng âm u, khiến nhân tâm cũng cảm thấy phát lạnh.

Nhưng người bị ma hóa trước kia, lại nguyên một đám mạnh mở to hai mắt, như thấy được đồ ăn ngon nhất trên đời vậy, gào thét lớn tranh giành nhau vọt tới trước.

Những người bị ma hóa này lúc không có Đại Ma ở đây, thần trí cũng không khác gì người thường, nhưng giờ phút này nguyên một đám đều như phát điên…, dốc sức liều mạng muốn đoạt trái cây kia.

Lý Vân Tiêu khẽ giật mình, kinh ngạc nói:

Ma Nguyên Quả?

Trong Giới Thần Bi cũng có thu một quả, chỉ biết là thứ cực kỳ quái dị, lại không biết có tác dụng gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.