Mục Trang nghiêm túc nói:
Ngạo Trường Không cũng không đến, chẳng lẽ Ngạo gia thật sự không xem trọng? Bảo tàng Chân Long là do Ngạo Trường Không tạo áp lực nên Phù Diêu cung mới lấy ra.
Lý Vân Tiêu lòng máy động nói:
Chẳng phải nói là Địa Giả tạo áp lực sao? Đại nhân có thể xác định Địa Giả là Ngạo Trường Không?
Mục Trang lắc đầu, nói:
Không chắc chắn nhưng tám, chín phần mười là vậy.
Cửa xe ngựa mở ra, ba lão nhân áo trắng bước xuống. Thiên Tiệm Nhai có Hữu Cầm Phi, Ông Dương Vũ, Vương Thiên Lộ. Ba người đều là tóc bạc da hồng, mặt cười tủm tỉm.
Đầu đà mập gắt gỏng la lên:
Thì ra là ba lão ôn quỷ các ngươi,dám mắng hai huynh đệ ta?
Ba lão nhân nhìn nhau, đều bật cười, không tức giận.
Hữu Cầm Phi lớn tiếng nói:
Vũ quyết hôm nay do ba người chúng ta chủ trì và công chính, dựa theo cách cũ quyết đấu ra mười hai người xuất sắc, sau đó tiến hành cuộc chiến xếp hạng cửa thứ hai. Cuộc chiến xếp hạng lần này khác với trước kia, quy tắc cụ hể thì chờ quyết đấu ra mười hai cường giả sẽ do ba người chúng ta công bố.
Cái gì? Quy tắc thay đổi?
Mọi người xao động, tiếng xôn xao nổi lên bốn phía.
Đầu đà mập hét to:
Ai cho phép các ngươi đổi quy tắc? Đổi quy tắc có thông qua mọi người chúng ta đồng ý chưa?
Mọi người ủng hộ lời của đầu đà mập, la ó phản đối.
Hữu Cầm Phi sớm đoán được cảm xúc của mọi người, mỉm cười nói:
Chuyện vũ quyết vốn do Thiên Tiệm Nhai tổ chức và bình phán, nếu ai bất mãn thì có thể không tham gia, chúng ta có ép các người tới sao?
Cái này . . .
Mọi người nghẹn lời, xẹp hơi.
Đầu đà béo gầy cũng nghẹn họng.
Hữu Cầm Phi nói:
Vậy được rồi đi? Thích tham gia thì tham gia, không tham gia mời biến đi. Thiên Tiệm Nhai sửa quy tắc không có gì kỳ, quan trọng là có công bằng, công chính hay không, các vị sợ gì?
Giọng Ân Trì từ chiến hạm vọng xuống:
Chỉ cần công bằng công chính thì tỷ thí thế nào đều được.
Hữu Cầm Phi cười nói:
Có mỗi tông chủ Bích Lạc tông là hiểu lý lẽ. Nếu các vị không có thắc mắc gì thì như quý trước, bắt đầu rút thăm đi.
Hữu Cầm Phi lấy một quả cầu thủy tinh ra, tỏa ánh sáng màu lam trong suốt ném lên trời.
Quả cầu kêu răng rắc nứt ra, bùm một tiếng vỡ thành nhiều mảnh nhỏ bay đi bốn phương tám hướng.
Những mảnh vỡ tự động tìm tòi, ngưng tụ thành các quả cầu nhỏ, có khoảng trăm cái.
Một đám vũ giả trên đảo La Phù bay lên cao chộp hướng những quả cầu nhỏ.
Mục Trang nói:
Đây là rút thăm, Vân thiếu gia có thể tự động bắt một cái.
Lý Vân Tiêu nhìn kỹ, trong các quả cầu nhỏ đánh số thứ tự, tất cả đều thành đôi thành cặp.
Lý Vân Tiêu lấy làm lạ hỏi:
Nếu có một ít dãy số đơn lẻ thì sao?
Mục Trang cười nói:
Vậy thì trực tiếp thăng cấp, mỗi lần vòng thứ nhất đều có nhiều vũ trực tiếp thăng cấp.
Lý Vân Tiêu gật gù, với Diệu Pháp Linh Mục của hắn thấy rõ ràng dãy số trong tất cả quả cầu nhỏ. Thấy số bảy mươi bảy rơi vào biển, Lý Vân Tiêu lăng không hút chộp số bảy mươi bảy khác vào tay.
Khi tất cả quả cầu nhỏ biến mất, Hữu Cầm Phi nói:
Hễ tông môn nào không có số là không có tư cách tham gia vũ quyết, giờ xin các vị hãy giơ số lên đi.
Ông Dương Vũ, Vương Thiên Lộ đứng sau lưng Hữu Cầm Phi hai tay bấm quyết, đánh ra màn sáng trên bầu trời. Trên màn sáng to hiện ra hai trăm dãy số, đánh dấu rõ ràng các loại tuyến đường thăng cấp.
Hữu Cầm Phi nói:
Giờ mời mọi người rời khỏi sân, theo số thứ tự vũ quyết lần lượt vào sân. Ba chúng ta sẽ xác định tư cách của bọn họ. Hễ ai làm trái sẽ bị xóa bỏ tư cách.
Nhiều vũ giả bay lên cao, đứng bên trên khu vực biển đảo La Phù quan sát.
Cơ khôi di động cong hai chân nhảy lên, đứng sừng sững trên góc trời.
Trong khoảnh khắc nguyên hòn đảo chỉ còn ba người Thiên Tiệm Nhai.
Hữu Cầm Phi nói:
Số một lên sân.
Hữu Cầm Phi kêu ba người không thấy ai, vậy là hai quả cầu nhỏ số một đều rơi vào biển.
Số hai.
Vừa dứt lời có hai người đáp xuống, liếc nhau, đều toát ra địch ý rất lớn.
Hữu Cầm Phi nói:
Ừm! Hai người số hai, đúng rồi. Chắc các người cũng biết rõ quy tắc vũ quyết, ta lặp lại lần nữa, phải đấu đếnk hi nào một bên nhận thuaz hoặc chết mới thôi. Và chưởng mô ntỏng tông môn của mình môn ra mặt nhận thua cũng tính là thua. Trừ tìm người giúp ra, trong cuộc so tài có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn, không hạn chế gì.
Hai người gật đầu, biết rất rõ quy tắc.
Hai bên kiêng dè nhìn đối phương, cẩn thận di chuyển bước chân, tìm cơ hội ra một kích sấm sét.
Lý Vân Tiêu liếc sơ, nói:
Nam nhân áo đen bên trái thắng, so tài đẳng cấp này rất chán, ta đi nghỉ ngơi một lúc.
Người Mục gia sửng sốt, còn chưa bắt đầu so tài làm sao nhìn ra thắng thua được?
Thực lực của hai người đều là Vũ Đế nhị tinh, nam nhân áo đen bên trái chỉ có thực lực sơ giai, bên phải là Vũ Đế nhị tinh cao giai. Nếu phán đoán từ tu vi thì bên phải thắng mới đúng.
Mục Uyển Sơn cực kỳ tò mò, không kiềm được muốn hỏi nhưng Lý Vân Tiêu đã nhắm mắt lại, xếp bằng lơ lửng trên cao, tu luyện. Mục Uyển Sơn ngại ngùng không hỏi, chuyển lực chú ý vào cuộc quyết đấu bên dưới.
Mục Trang mỉm cười nói:
Ta cũng cho rằng nam nhân áo đen bên trái thắng.
Mục Trang mỉm cười hỏi:
Chinh trưởng lão, vừa rồi có thấy rõ những dãy số không?
Mục Chinh trả lời:
Đã thấy rõ, ghi nhớ mỗi dãy số rơi vào nhà ai.
Mục Trang nói:
Rất tốt, vậy trưởng lão nói xem Vân thiếu gia sẽ gặp cường địch nào?
Mục Chinh mỉm cười nói:
Vốn không có đối phó mạnh, những tông môn cường đại lúc lấy số cố ý né chúng ta. Trước khi đến cuộc chiến mười hai cường thì những người có thực lực vào mười hai cường như đảo Thiên Diệp, Long Nha sơn trang đều không trong hàng chiến đấu.
Mục Trang bật cười nói:
Những tông phái này xem như thông minh, chắc chỉ có Vân thiếu gia tùy ý lấy số, những phái khác tính toán tỉ mỉ rồi mấy chọn dãy số.
Mục Chinh mắt lóe tia sáng kiên quyết nói:
Vậy là phái khác cũng biết thực lực, quyết tâm của ta, không có e ngại gì nữa, thế không thể đỡ.
Người Mục gia nhếch môi cười, tự tin tràn đầy.
Mục Uyển Sơn liếc trộm Lý Vân Tiêu. Mi thanh mục tú, anh tư hiên ngang, Lý Vân Tiêu ngồi xếp bằng giữa hư không, bất động như núi, làm tim Mục Uyển Sơn đập nhanh.
Đột nhiên một tia sáng bay nhanh tới, rơi vào cơ khôi di động, là Thang Huy Dạ tông chủ Phi Long tông. Biểu tình của Thang Huy Dạ rất tệ, cứ thở dài lắc đầu.
Mục Chinh hỏi:
Huy Dạ đại nhân, sao vậy?
Thang Huy Dạ cười khổ nói:
Chinh trưởng lão biết rõ còn cố hỏi? Lúc lấy số bị Mi Hoành giành số mười trước, ta chỉ lấy được số hai mươi mốt, e rằng vòng sau sẽ bị đào thải, không hy vọng vào mười hai cường.
Mục Chinh cười nói:
Huy Dạ đại nhân đừng vội than thở, mọi chuyện đều có khả năng.
Thang Huy Dạ biểu tình cực kỳ khó xem lắc đầu, nói:
Chinh trưởng lão không cần an ủi ta.
Thang Huy Dạ nhìn một chiếc chiến hạm trên trời, là Bích Lạc tông. Thang Huy Dạ lại thở dài.