Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1389: Chương 1389: Sẵn sàng nghênh địch. (2)




Chương 1388: Sẵn sàng nghênh địch. (2)

Con người ta rất không cho phép có chuyện lục đục với nhau, lần này ngay cả Ti Đức Viễn đại sư cũng hàm oan mà chết, thương hội Lôi Phong, mặc dù có tội, nhưng cũng không đến mức phải bị xóa tên.

Đúng vậy, đầu sỏ tất cả mọi chuyện đều là thương hội Tử Vân cả.

Một gã lão giả ngồi trên xe lăn, tràn ngập phẫn nộ tố cáo lấy, đúng là hội trưởng thương hội Kim Tiễn bị Lý Vân Tiêu một chưởng đập bay lúc trước, nhìn bộ dáng của hắn thì dường như đã bị trọng thương rồi,

Hội trưởng thương hội Thiên Nguyên Cư An Nhiên cười lạnh nói:

Chuyện thương hội Tử Vân ta cũng cảm thấy có chút không ổn, nhưng muốn nói đầu sỏ gây nên, trong lòng mọi người hẳn đều rõ ràng.

Hừ, hiện giờ thương hội Lôi Phong đã hóa toàn bị xóa tên hỏi trấn Hải Thiên, tất cả nhân quả đều là do các ngươi hồ ngôn loạn ngữ, có ai tin tưởng chứ?

Hội trưởng thương hội Kim Tiễn lạnh lùng khẽ nói, bộ dạng như ước gì thương hội Tử Vân chết không có chỗ chôn vậy.

Đúng vậy, có ai tin tưởng chúng ta không tin.

Tất cả mọi người đều bắt đầu ầm ĩ, tuy rằng hôm qua đều tận mắt nhìn thấy, nhưng thương hội Tử Vân đã chọc khiến nhiều người tức giận, bởi vậy nên tất cả mọi người đều cực kỳ ăn ý nói hùa theo với nhau.

Cư An Nhiên vẻ mặt sầu lo, cũng biết thương hội Tử Vân lần này làm quá mức, chuyện hôm qua ngay cả hắn cũng tự mình tới nói chuyện, nhưng Cẩn Huyên kia lại ngoảnh mặt làm ngơ, hiện giờ không cẩn thận sẽ rước lấy tai hoạ ngập đầu mất.

Một gã nam tử ngồi ở phía trên cười nhạt nói:

Nhưng nghe nói gã cường giả ka của thương hội Tử Vân có thể đồng thời đánh bại ba vị Võ Đế thành danh đã lâu, cái này quả thật khó lường, theo ta được biết, thương hội Tử Vân chưa bao giờ xuất hiện qua người mạnh như thế, không biết lai lịch và thực lực người này chư vị có rõ ràng không?

Ha ha, cái gì mà Võ Đế thành danh đã lâu, Lai Phong công tử không nên bị lừa gạt.

Liêu Dương Băng cười nói:

Ba người kia tuy rằng đã sớm là Võ Đế, nhưng mấy chục năm qua tiềm tu, tiến bộ lại quá mức bé nhỏ, vẫn một mực bị ta chú ý, chẳng qua chỉ là ba gã Võ Đế nhị tinh mà thôi, hơn nữa tư chất cực kém, chiến lực nha, lại càng chẳng ra làm sao. Vốn chuyện hôm nay ta còn muốn kéo ba người bọn hắn vào, nhưng không thể tưởng được thực lực lại thấp kém như thế, xem ra cũng không cần thiết nữa rồi.

Nam tử trẻ tuổi kia đúng là Bắc Minh Lai Phong, hắn có chút nhíu mày nói:

Thiêu niên có thể một chiêu đánh bại ba gã Võ Đế nhị tinh, làm sao có thể? Người nổi bật trong lớp trẻ ta đều biết, chưa từng nghe qua có cao thủ như thế, chẳng lẽ là đệ tử thế gian lánh đời sao?

Liêu Dương Băng cười nói:

Lai Phong công tử đa tâm, sao có thể là thiếu niên được. Hắn tất nhiên là có thuật trú nhan, hoặc là pháp bảo nơi thân, bởi vậy mới lộ ra bộ dáng thiếu niên như thế. Theo lời mọi người nói lại, người này nhiều nhất chỉ là Võ Đế tam tinh thôi. Ân, nếu hắn thức thời thì có thể cân nhắc lôi kéo cũng không tệ.

Cư An Nhiên hỏi:

Thành chủ đại nhân triệu mọi người đến đây, muốn nói một chuyện, rốt cuộc là chuyện gì?

Mọi người cũng đều dời mắt qua, Liêu Dương Băng tuy rằng là chủ nhân trấn Hải Thiên, nhưng bình thường rất ít khi tiếp xúc với thương hội, chỉ cần thương hội mỗi tháng thành thành thật thật giao nộp phí bảo hộ cho hắn là được rồi, một năm cũng khó mà thấy hắn một lần,

Liêu Dương Băng cười nói:

Là đại hảo sự. Nhưng chuyện này từ từ nói sau, trước tiên giải quyết chuyện thương hội Tử Vân đã rồi nói sau.

Liêu Dương Băng mỉm cười không nói, nhưng trong lòng lại thập phần thoải mái, thương hội Tử Vân vào lúc mấu chốt này gây nháo sự, chẳng khác gì đã giúp hắn đại ân. Nghiêm chỉnh mà nói lần này hắn có việc cần chúng thương hội giúp đỡ, mà bây giờ một cái nhân tình thiên đại đang bày ra trước mắt, chỉ cần hắn giải quyết tốt chuyện thương hội Tử Vân thì đám người Thương Minh này cũng không có lý do gì mà không xuất thủ giúp đỡ cả.

Thương hội Tử Vân đã đến.

Không biết ai đột nhiên kêu một tiếng, lập tức hào khí trong đại sảnh trở nên nghiêm nghị, mỗi người đều trợn mắt trừng trừng, sát khí lăng liệt trên người phóng xuất ra, hùng hổ nghênh trận.

Bọn người Lý Vân Tiêu còn ở bên ngoài đã cảm nhận được cổ hào khí nghiêm nghị này.

Ô lão trầm giọng nói:

Mọi người cẩn thận, lần này chỉ sợ không đơn giản đâu.

Lý Vân Tiêu lơ đễnh, vừa đi vào vừa cao giọng cười nói:

Ao cạn rùa nhiều, nhưng nhiều hơn nữa cũng chỉ là rùa mà thôi.

Thanh âm rõ ràng truyền vào tai mỗi người, khiến cả đám tức đến sắc mặt xám ngắt, nguyên một đám tròn mắt muốn nứt, tức giận muốn mắng to.

Sắc mặt Liêu Dương Băng cũng đại biến, hai mắt hắn dần lạnh lại, hắn vốn còn có ý mời chào, nhưng hiện giờ trong mắt đã tràn ngập lửa giận rồi.

Bắc Minh Lai Phong trong lòng chấn động mãnh liệt, thanh âm kia rất quen thuộc, khí diễm hung hăng càn quấy cũng cực kỳ quen thuộc, đợi đến khi ngẩng đầu lên, đột nhiên thấy được gương mặt đáng ghét mà hắn muốn dẫm lên cả trăm lần kia, chợt cả kinh nói:

Lý Vân Tiêu

Ba chữ kia thốt ra, tựa hồ có loại ma lực, lập tức khiến sát khí trong tràng bị chấn nhiệp, tiếng gào rú chửi bới cũng đều ngừng lại, trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

Ồ, đây không phải Bắc Minh Lai Phong đứng đầu Tây Vực tứ tú sao?

Lý Vân Tiêu sau khi thấy Bắc Minh Lai Phong cũng rất kinh ngạc.

Cái gì? Lai Phong công tử vừa rồi gọi người này là gì?

Ta sẽ không nghe lầm chứ? Hắn gọi là Lữ Vân Tiêu, hay là Lý Dạ Tiêu?

Lý. . . Lý Vân Tiêu? Nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân?

Người được thành chủ thành Hồng Nguyệt xưng là đệ nhất nhân Thiên Võ Giới tương lai sao?

Trời ạ, hắn dĩ nhiên là Lý Vân Tiêu?

Lập tức đám người đứng ngoài xem đều sợ hãi, sắc mặt tất cả mọi người đều trắng bệch, mà ngay cả người thương hội Tử Vân theo tới, ngoại trừ Giang Thiên Dong ra, kể cả Ô lão cũng như bị sấm đánh, nguyên một đám ngây người tại chỗ

Sắc mặt hội trưởng thương hội Kim Tiễn lập tức như gan heo, toàn thân bắt đầu run rẩy, thiếu niên như ác ma kia, dĩ nhiên lại là Lý Vân Tiêu danh dương thiên hạ.

Liêu Dương Băng cũng phục hồi thần trí lại sau ngốc trệ ngắn ngủi, quay đầu nhìn Bắc Minh Lai Phong một cái, nhìn vẻ giật mình và đắng chát trên mặt hắn, trong lòng lập tức xác nhận thân phận người trước mắt này, khiến hắn cũng thoáng cái có chút ngạc nhiên, những cách ứng đối đã suy nghĩ kĩ trước kia, tựa hồ thoáng cái đều không còn dùng được nữa rồi,

Bắc Minh Lai Phong cười khổ nói:

Thật sự là nhân sinh không đâu không gặp lại, Vân Tiêu huynh không phải vẫn còn ở thành Hồng Nguyệt dưỡng thương sao? Sao lại chạy đến trấn Hải Thiên rồi?

Lý Vân Tiêu hừ một tiếng, cười lạnh nói:

Đã sớm nói ta và Bắc Minh thế gia các ngươi không có giao tình, hơn nữa sớm muộn gì cũng có thù, xin đừng có lôi kéo làm quen nữa có được không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.