Chương 1785: Sát tâm như sắt.
Quả nhiên, sắc mặt Lý Vân Tiêu trở nên khó coi dị thường, tuy rằng hắn cũng nuốt đại lượng thiên tài địa bảo, nhưng những vật kia chuyển hóa phải cần có thời gian, sao có thể dựng sào thấy bóng như đối phương được.
Ha ha, hiện giờ ngươi còn có thể trốn thoát khỏi công kích của ta sao?
Nhuận Tường lạnh giọng nói, dữ tợn cuồng tiếu lấy, một kích Long quyền lăng không đánh tới.
“Phanh”
Lần nữa thi triển ra cách sơn đả ngưu, không gian trực tiếp chấn bạo
Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, phong tỏa chi lực dưới một quyền này, quả nhiên khiến tinh thần lực hắn vận chuyển khó khăn, khó mà trốn được nữa.
Hắn vội vàng giơ lên Lãnh Kiếm Băng Sương ngăn cản lấy.
“Phanh”
Thân kiếm bị chấn chiến minh không thôi, Lý Vân Tiêu phun ra một ngụm tâm huyết, cả người bay ngược ra ngoài. Bất quá sau khi bay ra mấy chục thước, thân ảnh liền nhạt xuống, trực tiếp biến mất trên bầu trời.
Ha ha ha, muốn tránh?
Nhuận Tường cười đến đắc ý dị thường, một cổ hào khí xông lên trời, cuộc đời này của hắn chưa bao giờ vui vẻ như vậy cả.
Ngươi hãy thành thành thật thật dùng thi cốt của mình để hóa thành một bậc tháng cho ta trèo lên võ đạo đỉnh phong đi thôi.
Hắn ngẩng đầu lên, cao giọng nói, Long Uy rung động toàn bộ Thiên Địa.
Người trên đảo Hãm Không lần nữa sắc mặt đại biến, nguyên một đám sợ hãi không thôi, sợ mình phải quỳ xuống. Dù sao cường giả võ đạo đều có lòng tự trọng rát mạnh, nếu phải quỳ xuống thì thật quá mức mất mặt rồi.
May mắn Nhuận Tường đã không còn cường thịnh như trước nữa, mọi người chỉ cảm thấy trong lòn khủng hoảng, trừ đi một ít người thực lực quá thấp ra, những cường giả khác đều có thể chống lại được cả.
“Rầm rầm rầm phanh”
Bầu trời dưới đạo Long ngâm kia không ngừng nứt toác ra, trở nên ảm đạm, một mảnh bừa bộn, nhưng lại thủy chung không thấy Lý Vân Tiêu xuất hiện.
Ân? Không thể tưởng được ngươi có năng lực này, nhưng ngươi muốn trốn đến bao giờ đây?
Sắc mặt Nhuận Tường trầm xuống, cười lạnh nói:
Phải biết rằng Chân Long chi thân của ta khôi phục nhanh hơn ngươi, kéo dài thời gian chỉ sẽ càng có lợi hơn cho ta thôi.
Lời hắn nói tựa hồ thật sự có tác dụng, thanh âm Lý Vân Tiêu nhàn nhạt vang lên trên trời cao, nói:
Nguyệt Dương.
Nhuận Tường đột nhiên đánh một quyền tới hướng phát ra thanh âm kia.
“Phanh”
Bầu trời nổ bung, nhưng vẫn khôngthấy bóng dáng Lý Vân Tiêu đâu cả.
Chỉ bất quá chỗ hắn đánh tới, phá vỡ một cái hắc động thật lớn.
Hắc động kia vô cùng thâm thúy, tựa hồ có chút khác với bình thường. Hơn nữa cũng không dần tự chữa trị lại như những nơi khác, mà càng lúc càng lớn, dùng tốc độ cực nhanh lan tràn ra, tựa hồ như muốn thôn phệ toàn bộ bầu trời vậy.
Ân?
Nhuận Tường nhướng mày, lộ ra vẻ hồ nghi, loại cảnh tượng kỳ quái này hắn là lần đầu gặp phải
Rất nhanh toàn bộ bầu trời đều bị hắc ám bao phủ, biến thành một mảnh thế giới đen kịt.
Nhuận Tường cúi đầu, chỉ thấy đảo Hãm Không vẫn còn, chỉ là trên đó không có một bóng người, biển cả ở xa xa vẫn đang không ngừng gào thét, nhưng ở trong màn đêm lộ ra âm trầm đáng sợ.
Đây là. . . , ảo thuật sao?
Nhuận Tường sửng sốt một chút, lập tức cười rộ lên, mỉa mai nói:
Chân Long chi lực chính là chí chính chí cường trong thiên hạ, những tà môn ma đạo này cũng lấy ra, không cảm thấy mất mặt sao?
Trong mắt của hắn hiện lên hàn quang, hét lớn một tiếng, toàn bộ bầu trời chấn động, muốn trực tiếp đánh bay cả không gian.
Quả nhiên, toàn bộ thế giới dưới Chân Long chi hàng của hắn đều trở nên run rẩy, gần như nứt vỡ.
Không trung đen như mực bỗng nhiên hiện ra một đạo hồng ảnh, dần dần hóa thành một vòng trăng tròn, đột nhiên mở ra
Bốn phía con ngươi trong trăng tròn lóe ra ký hiệu cổ quái, làm thành nửa vòng, tản mát ra vẻ yêu dị.
Không gian không ngừng run rẩy cũng theo sự xuất hiện của Huyết Nguyệt mà lần nữa ổn định lại, lóe ra lãnh mang nhìn chằm chằm vào Nhuận Tường.
Hừ, tròng mắt biến lớn liền ngưu bức sao?
Trên mặt Nhuận Tường hiện lên vẻ mỉa mai, giơ long trảo lên, lăng không muốn chụp xuống
Dưới Huyết Nguyệt, không gian có chút chấn động, thân ảnh Lý Vân Tiêu dần dần hiện ra, tay phải rút kiếm, trong con ngươi một mảnh lạnh lùng, lạnh như băng dừng ở Nhuận Tường, dẫn đầu chém xuống một kiếm.
“Oanh”
Tùy ý chém xuống, liền có vạn ngàn Kiếm Chi Quy Tắc không ngừng ngưng tụ trên không trung, chém tới Nhuận Tường.
Cái gì?
Nhuận Tường chấn động, trong mắt tuôn ra vẻ kinh hãi, cánh tay giơ lên cao cao ngưng trên không trung, rốt cuộc không đánh xuống nổi nữa, trở nên hoảng sợ:
Ngươi, ngươi làm sao có thể thi triển ra một kiếm chí cường như thế nữa chứ?
Uy lực một kiếm này cơ hồ không kém hơn một kiếm lúc trước trọng thươn hắn, chỉ riêng uy áp chi lực đã áp bách khiến hắn không thở nổi rồi.
Đáng chết ah!
Nhuận Tường đột nhiên hét lớn một tiếng, lăng không hóa ra Chân Long pháp thân, mạnh mẽ phá tan gông cùm xiềng xích của kiếm khí kia, lập tức độn khai đi vài trăm mét.
“Ầm ầm”
Kiếm quang xuyên thẳng qua chỗ cách hắn không xa, kiếm ý vô cùng lăng liệt kia phảng phất như một đầu Ngân Hà, kéo dài qua trong hoàn vũ vậy.
Trên trán Nhuận Tường đổ ra mồ hôi lạnh, đang khi trầm tư bất định thì chỉ thấy Lý Vân Tiêu lần nữa giơ kiếm ra, lại chém xuống một kiếm nữa.
Ảo giác, đây nhất định là ảo giác.
Trên mặt Nhuận Tường một mảnh tái nhợt, kiếm thế như thế, dốc hết toàn lực có thể đánh ra một chiêu cũng đã là nghịch thiên, chứ đừng nói chi đến có thể thi triển dễ dàng như thế
Tuy rằng hắn dám xác định 100% là ảo thuật, nhưng lúc một kiếm trảm thiên liệt địa kia rơi xuống, trong lòng vẫn sinh ra cảm xúc khủng hoảng không thể ức chế, cắn răng một cái lần nữa độn đi.
Đáng chết.
Nhuận Tường tức giận mắng một câu, trong ánh mắt lạnh lùng của đối phương tựa hồ ẩn chứa mỉa mai, thật giống như đang coi khỉ làm xiếc vậy, khiến hắn tức giận vạn phần
Bằng vào một ít ảo thuật tưởng có thể chuyển bại thành thắng sao?
Nhuận Tường hét lớn một tiếng, cả thân ảnh lao lên như bay, ở trên không trung bộc phát tiếng âm bạo liên tiếp, muốn cận thân diệt sát Lý Vân Tiêu
Đây là. . .
Đột nhiên thân thể của hắn ngưng lại, trong hai tròng mắt lộ ra một hồi kinh hoảng. Ở trước người Lý Vân Tiêu vậy mà hiện ra một đạo nhân ảnh, đang lạnh như băng theo dõi hắn, trên mặt không có chút máu, thật giống như người chết vậy.
Ngươi, ngươi. . .
Nhuận Tường hoảng hốt.
Đạo bóng dáng lạnh như băng kia mở to miệng, du du nói:
Cửu đệ, ngươi thật đáng hận ah.
Theo những lời này rơi xuống, lại một đạo thân ảnh hiển hiện, vậy mà không có đầu, trên bụng lộ ra khuôn mặt, thê thảm nói:
Cửu ca, đầu của ta đâu rồi?
Lại một đạo thân ảnh, lại một đạo. . .
Liên tiếp, thoáng cái đi ra hơn hai mươi người, trong miệng đều luôn nói “Cửu đệ, Cửu ca”, tất cả đều là Vương tử Bắc Hải.
Sắc mặt Nhuận Tường trở nên tái nhợt dị thường, xanh mặt cười ha hả, nói:
Ha ha, Lý Vân Tiêu dùng những người chết này có thể rung chuyển tâm thần ta sao? Những con sâu cái kiến này khi còn sống ta còn không sợ, chết lại càng là cặn bã thôi.