Chương 1964: Sau võ đạo chung điểm. (2)
Ánh mắt của hắn dần dần phát sáng lên, trở nên có chút cực nóng:
Vân Tiêu công tử có thể bày thập giai thần hỏa kia ra cho ta đánh giá chút không?
Khuôn mặt vốn bình tĩnh lần đầu tiên sinh ra biến hóa lớn như thế, chứng minh hắn khó có thể che dấu mừng rỡ cực độ và kích động trong lòng.
Lý Vân Tiêu gật đầu một cái, lập tức không giữ lại chút nào, một tay bấm niệm pháp quyết, chỗ mi tâm hiện ra một đạo Phượng Hoàng ấn ký, sau đó một tiếng thu minh đến từ Viễn Cổ vang lên, một đám hỏa diễm lớn cỡ ngón cái lập lòe nhảy lên nơi mi tâm hắn.
Phượng Hoàng Chân Viêm!
Hải Hoàng kinh hô một tiếng, trên mặt một mảnh đại hỉ, nhưng sau đó cẩn thận nhìn chằm chằm vào ngọn lửa kia, thời gian dần qua lại nhíu mày
Lý Vân Tiêu nói:
Sao hả, ngọn lửa này còn chưa đủ sao?
Hải Hoàng nói:
Đây thật là thật sự Phượng Hoàng Chân Viêm, nhưng đóa chân viêm này lại mang theo tổn thương
Mang theo tổn thương?
Lý Vân Tiêu trong nội tâm khẽ động, lúc hắn đạt được đóa Phượng Hoàng Chân Viêm này đã trực tiếp thu tin tức trong đó, đầu Thần Hỏa Phượng Hoàng kia đích thật đã bị thương khi chiến đấu với Hắc Diễm Hung Hồn Sát, hắn không khỏi hoảng sợ, Hải Hoàng thậm chí ngay cả cái này cũng có thể nhìn ra được sao?
Hải Hoàng gật đầu nói:
Đúng vậy, hơn nữa đóa chân viêm có chút kỳ quái, tựa hồ đã bị hỏa diễm khác cải tạo qua?
Trên mặt hắn một mảnh hoài nghi:
Kỳ quái, trên đời này còn có hỏa diễm gì có thể khiến cho Phượng Hoàng Chân Viêm sinh ra biến hóa chứ?
Lý Vân Tiêu không khỏi tâm phục khẩu phục, nói:
Chân Thực Chi Nhãn quả nhiên là thần nhãn mạnh nhất thế gian, đóa Phượng Hoàng Chân Viêm này đã hấp thu một chút Băng Sát Tâm Diễm.
Sắc mặt Hải Hoàng đại biến, lộ ra vẻ kinh hãi, chợt nói:
Thì ra là thế, không trách được, trách không được. . .
Hắn một mình thì thầm một hồi, mới nói:
Có chút đáng tiếc, nếu có thể dung hợp nhiều hơn một chút thì có lẽ thần hỏa này có thể tự động chữa trị nguyên vẹn rồi.
Nhãn quang Lý Vân Tiêu khẽ động, c thần hỏa nơi mi tâm dần dần dập tắt, nói:
Chẳng lẽ hỏa diễm này còn không đốt được Thất Tinh Đăng sao?
Hải Hoàng nói:
Trừ phi ngươi có thể lưu lại Hải Hoàng Điện lâu dài, một mực chiếu khán thần hỏa.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, đây hiển nhiên là điều kiện không thể nào .
Hải Hoàng cười nói:
Cũng thế, với tư cách là trả thù lao cho việc ngươi giúp ta, ta liền tu sửa thập giai thần hỏa này cho ngươi, ngươi xem có được không?
Lý Vân Tiêu nói:
Nếu có thể tu sửa, tự nhiên không thể tốt hơn rồi.
Tuy rằng không biết tu sửa và hiện giờ có gì khác nhau, nhưng nghĩ đến tất nhiên sẽ lợi hại hơn rất nhiều.
Hải Hoàng nói:
Thái Dương Chân Kinh chính là thần pháp bí truyền của Hải Hoàng Điện, vì tu luyện thần quyết này làm chơi ăn thật, lúc trước tổ tiên từng đạt được một kiện kỳ vật, tên là Thiên Địa Dong Lô. Bên trong có đại lượng Chân Nguyên hỏa hệ, có thể tẩm bổ thần hỏa. Đại đệ tư Cốt Hồng của ta vừa hay sắp xuất quan khỏi đó, ngươi tới đúng lúc.
Lý Vân Tiêu nói:
Tu sửa thần hỏa phải mất bao lâu?
Hải Hoàng nói:
Cái này phải xem lực khống chế của ngươi đối với thần hỏa rồi, chưa bao giờ có tiền lệ nên ta cũng không biết, đi theo ta.
Thân ảnh Hải Hoàng dần dần trở nên nhạt đi, như trăng trong nước, hóa thành một đạo quang mang bay ra ngoài điện.
Lý Vân Tiêu và Diệp Phàm thế mới biết, thì ra Hải Hoàng một mực trước mắt mình chỉ là một đạo hình chiếu mà thôi, chân thân của hắn sợ rằng còn đang thủ hộ trước Thất Tinh Đăng.
Hai người lập tức đuổi kịp, theo đạo quang mang kia xuyên thẳng qua trên đảo..
Ở trên đảo một mảnh chim hót hoa nở, giống như đã quen thuộc với khí tức võ giả, ba đạo cầu vồng quang xuyên qua chúng cũng không chút sợ hãi, một mảnh điềm tĩnh bình yên.
Rất nhanh, liền đi tới một góc trên hòn đảo, gặp phải biển sâu vô tận.
Hình chiếu Hải Hoàng lộ ra hào quang, đi đến trước mặt biển sâu, ngóng nhìn xuống.
Lý Vân Tiêu và Diệp Phàm cũng theo đó nhìn xuống, chỉ thấy một phiến hải vực trước mắt lại lộ ra đỏ thẫm, sóng nhiệt cuồn cuộn đập vào mặt.
Diệp Phàm cả kinh nói:
Đây mới là Hỏ Hải danh xứng với thực a.
Sóng cả đỏ thẫm không ngừng vỗ bờ, mỗi một cái đều dâng lên nhiệt độ cực cao, giống như đang phơi năng dưới mặt trời vậy.
Hải Hoàng nói:
thiên Địa Dong Lô ở ngay bên dưới này, bị tổ tiên dùng Vạn Niên Hàn Băng trấn trụ.
Lý Vân Tiêu sinh nghi nói:
Dong Lô này chỉ có thể dung nạp một người sao?
Hải Hoàng nói:
Đương nhiên không phải, ngươi là chỉ đại đệ tử Cốt Hồng của ta sao?
Thần sắc trên mặt hắn lộ ra quái dị, ngâm giọng nói:
Tốt nhất là không nên gặp phải hắn, đợi sau khi tu sửa thần hỏa, đốt lên Thất Tinh Đăng ngươi lập tức rời đi đi.
Lý Vân Tiêu khó hiểu nói:
Vì sao?
Hải Hoàng nói:
Bởi vì Cốt Hồng đối với Thủy Tiên tình căn thâm chủng, từ xưa đến nay, mà Thủy Tiên bây giờ lại chung tình với ngươi, nếu Cốt Hồng biết được thì tất nhiên sẽ giết ngươi.
Lý Vân Tiêu Xùy~~ cười một tiếng, tự nhiên sẽ không để loại chuyện này trong lòng, nhưng hắn vẫn cảm thấy kỳ quái, nói:
Nếu muốn ước thúc lời mà nói…, chẳng lẽ ngươi còn không quản được đồ đệ của ngươi sao
Hải Hoàng thở dài một tiếng, nói:
Ngoài thân Hải Hoàng, thống lĩnh tứ hải, cũng có rất nhiều nỗi khổ tâm thân bất do kỷ. Ở trong tứ hải, ngoại trừ Vương tộc ra, cũng không có không ít tồn tại cường đại đều là cấp độ B. Nhưng thế nhân có điều không biết chính là, ngoại trừ những chủng tộc này, vẫn tồn tại một ít chủng tộc còn sót lại vào thời Thượng Cổ, bởi vì trường kỳ sống một mình ở biển sâu, cho nên rất ít bị ảnh hưởng do Thiên Địa biến hóa, thực lực những chủng tộc này thậm chí đã vượt qua Hải tộc cấp độ B, mặc dù là so với Ba gia ta cũng không kém bao nhiêu.
Lý Vân Tiêu cả kinh, thiên hạ này to lớn, xem ra quả thật không thể đong đếm:
Chẳng lẽ Cốt Hồng kia chính là đến từ thế lực siêu việt Hải tộc cấp độ B sao?
Hải Hoàng gật đầu nói:
Đúng vậy, năm đó thu hắn làm đồ đệ cũng là có chút bất đắc dĩ, kẻ này trời sinh tính tàn bạo lãnh khốc, ta một mực hy vọng có thể giáo hóa hắn, nhưng hiệu quả lại quá mức bé nhỏ. Lúc này ở trên đảo, ta hi vọng ngươi có thể tận lực lảng tránh hắn.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
Hắn không chọc đến ta, ta tự nhiên sẽ không đi trêu chọc hắn.
Nói xong, hắn trực tiếp hóa thành một đạo quang mang, rơi xuống biển cả đỏ thẫm kia.
Hải Hoàng cười khổ một tiếng, biết rõ Lý Vân Tiêu cũng tuyệt không phải người chịu thiệt, thở dài:
Chỉ hi vọng đừng nháo ra chuyện mới tốt.
Diệp Phàm cười nói:
Yên tâm đi, Vân Tiêu đại ca thì sẽ có chừng mực thôi.
Lòng hắn âm thầm ngạc nhiên, tính nết vị Hải Hoàng trước mắt này tựa hồ cũng không lớn như lời đồn. Tương truyền năm đó thống lĩnh tứ hải, vây công Thánh Vực, vạn phu không ai địch nổi, hôm nay gặp được lại giống như một trưởng bối hiền lạnh vậy.