Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1722: Chương 1722: Sư tôn cứu ta! (2)




Chương 1721: Sư tôn cứu ta! (2)

Nhan Thụ Thư thấy Bắc Minh Kháng Thiên vậy mà không để ý tới, sắc mặt lập tức trở nên hôi bại như đất.

Trên mặt Kinh Vĩnh Dạ trở nên dữ tợn, lạnh giọng nói:

Cẩu tặc đi chết đi.

Một đạo thanh mang ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, cả người phi xông lên, đánh tới Nhan Thụ Thư.

Lòng Nguyễn Tích Tuyền cũng đột nhiên trầm xuống, cao giọng nói:

Kháng Thiên đại nhân, Bắc Minh Huyền Cung chính là đồng minh của thành Hồng Nguyệt ta, lão nhân gia ngài không thể không lý đến a!

Bắc Minh Kháng Thiên sau khi xoay người liên không nhúc nhích nữa, giống như đã nhập định vậy, nếu đã quyết định mặc kệ vậy thì liền hạ quyết tâm xem như không biết gì cả.

Ngạc Nhạc Trì không thể không đứng ra, trầm giọng nói:

Vân Tiêu công tử, việc này Tích Tuyền đại nhân quả thật có sai, không bằng mọi người vứt bỏ ân oán trước kia, cùng nhau nghĩ cách xem nên ứng đối đảo Hãm Không thế nào thì hơn.

Lý Vân Tiêu khẽ nói:

Ngươi là cái thá gì? Nếu còn dong dài ngay cả ngươi cũng đánh đấy.

Trong mắt của hắn tuôn ra một đạo lãnh mang, hai tên Nguyễn Tích Tuyền và Nhan Thụ Thư này hắn đã sớm muốn tìm lý do thu thập rồi, hiện giờ thật vất vả mới có cơ hội, há có thể bỏ qua.

Hơn nữa đảo Hãm Không cũng không chỉ đơn giản như biểu hiện, hắn trước mắt còn không muốn phát sinh xung đột với thế lực trên đảo này, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn lưu lại An Lăng Kiến một mạng, nếu không người dám trực tiếp hạ sát thủ với hắn, đã sớ bị hắn đuổi giết rồi.

Ngạc Nhạc Trì tức đến nghiến răng, cắn răng nói:

Lý Vân Tiêu, chẳng lẽ ngươi cho rằng không ai làm gì được ngươi sao?

Lý Vân Tiêu nhướng mày, mỉa mai nói:

Không phục? Có giỏi thì lên đây đánh, bản thiếu gia không rảnh khua môi múa mép với ngươi.

Hắn lần nữa hóa thành lôi điện, nắm lấy đại chùy nện tới Nguyễn Tích Tuyền.

“Ầm ầm”

Bầu trời phát ra rung động lắc lư kịch liệt, may mắn nơi này là không gian huyền khí, nếu không đã sớm kinh động đến người trên đảo rồi.

“Phanh”

Nguyễn Tích Tuyền dốc sức quét ra một kiếm, ngăn trở lôi đình kia, cả người bị chấn phun ra một búng máu, liên tiếp lui về phía sau, hắn hoảng sợ nói:

Nhạc Trì đại nhân, ngươi không thể thấy chết mà không cứu ah, chúng ta cùng nhau liên thủ đánh chết tên tặc tử này.

Gương mặt Ngạc Nhạc Trì run rẩy thoáng một phát, thực lực Lý Vân Tiêu hắn cũng biết vài phần, cho dù tăng thêm mình cũng tuyệt đối không thể nào đánh thắng được, chỉ có thể tiếp tục uy hiếp:

Lý Vân Tiêu, đến khi quay về đại lục, ta tất nhiên sẽ báo cáo lại chuyện này cho thành Hồng Nguyệt, đến lúc đó thiên hạ tuy lớn nhưng không nơi nào cho ngươi dung thân đâu.

Lý Vân Tiêu mặc kệ, tiếp tục đánh xuống một búa, mọi người chỉ thấy Thiên Địa biến sắc, từng đạo lôi đình như hàng dài rơi xuống, không ngừng đánh lên trên người Nguyễn Tích Tuyền, dần dần bị phá vỡ phòng ngự của hắn.

Khoang Nhạc Trì đại nhân, đừng nói nhảm nữa, mau ra tay đi

Nguyễn Tích Tuyền cơ hồ muốn khóc, lớn tiếng kêu rên, hắn đã sức cùng lực kiệt dưới lôi đình, lập tức sắp không duy trì được nữa rồi.

Trên mặt Ngạc Nhạc Trì một mảnh xám trắng, hắn cảm nhận được tất cả mọi người đang nhìn hắn, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, cắn răng trả lời:

Tích Tuyền đại nhân, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ yêu cầu Đường Khánh đại lão gia báo thù cho huynh.

“PHỐC”

Nguyễn Tích Tuyền sau khi nghe thế, một tia tín niệm cuối cùng tan vỡ, phun ra máu tươi tại chỗ.

“Ầm ầm”

Một đạo lôi điện rơi xuống, rốt cục đánh tan hộ thể phòng ngự của hắn, đánh cho hắn rơi xuống khỏi không trung, trực tiếp cắm vào mặt đất.

Trong một tiểu viện cực kỳ bình thường trên đảo Hãm Không, thậm chí còn không có bất kỳ cấm chế nào cả, Triệu Văn Chiến thoáng cái bay vào trong đó.

Sau khi tiến vào tiểu viện liền phát hiện ra, linh khí ở đây hoàn toàn khác với bên ngoài, trên mặt đất là một đường nhỏ chỉ dùng nguyên thạch cực phẩm lót đường đi thông tới một gian phòng, hai bên có đủ loại linh hoa linh thảo, cẩn thận nhìn lại, lại có cả Võ Ý Đạo Quả Bát Hoang cảnh ở trong đó.

Triệu Văn Chiến dọc theo đường nhỏ đi tới trước phòng, cung kính nói:

Đại đảo chủ, ta đã đến.

Cửa phòng nhỏ thoáng cái mở ra, trước mặt một cổ linh khí rất mạnh đập vào mặt, bên trong linh khí tựa hồ ẩn chứa lực lượng cổ quái nào đó, Triệu Văn Chiến bị cả kinh liền lùi lại mấy bước, lúc này mới ổn định lại thân thể, trực tiếp đi vào trong đó.

Trong phòng bị một đạo bình phong ngọc chất ngăn cách, bên trong không ngừng truyền ra khí tức khiến người phải bất an, Triệu Văn Chiến thân là Thuật Luyện Sư cửu giai cũng cảm thấy một hồi áp lực, chỉ muốn mau chóng rời khỏi chỗ này thôi, hắn vội hỏi:

Đại đảo chủ, tìm ta có chuyện gì?

Bóng đen trên bình phong ngọc chất lắc lư, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm ồ ồ trầm thấp, nói:

Ta cảm nhận được Long tức rất mạnh, có Vương tộc Đông Hải đến sao?

Triệu Văn Chiến vội nói:

Quả thật có một gã hậu duệ Chân Long đi lên đảo, bất quá cũng không phải là Vương tộc Đông Hải, mà chính là Bắc Hải Nhuận Tường, nghe nói hắn chính là thiên tài đã nổi danh từ lâu trong tứ hải.

Thì ra là thiên tài Vương cung Bắc Hải, khó trách. . .

Thanh âm kia tiếp tục nói:

Bắc Hải chính là hậu duệ Chân Linh Hắc Long diễn biến ra, cũng là Long tử hậu đại, Nhuận Tường này quả thực không đơn giản ah, Long tức mạnh vậy nếu có thể dẫn động vào trong cơ thể ta, chẳng lẽ đây là thượng thiên chiếu cố ta sao?

Triệu Văn Chiến khẽ giật mình, nói:

Đại đảo chủ có ý là. . .

Thanh âm kia cười nói:

Đây là lần huyễn bảo đại hội cuối cùng rồi.

“Ah”

Triệu Văn Chiến chấn động, đột nhiên ý thức được gì đó, mừng rỡ như điên kích động nói:

Ha ha, thật tốt quá, chúc mừng đại đảo chủ chỉ là. . . Lần trước lúc huyễn bảo đại hội tổ chức không phải còn thiếu khuyết rất nhiều sao?

Đại đảo chủ cười nói:

Lần trước còn kém rất nhiều, ta vốn rằng cứ tiếp tục như vậy, ít nhất còn cần thêm ba mươi năm nữa, nhưng không nghĩ tới lần này lại đủ rồi. Hơn nữa Thượng Thiên còn đưa tới hậu duệ Hắc Long độ tinh khiết huyết mạch cao như thế, ha ha, thật sự là trời cũng chiếu cố ta.

Triệu Văn Chiến cười nói:

Cái này cũng nhờ vào diệu kế của nhị đảo chủ, kiên trì huyễn bảo đại hội mỗi năm năm một lần, quả nhiên làm ra kỳ hiệu.

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu rên, khóc lóc kinh hoảng nói:

Sư tôn, sư tôn ngài ở đâu, cứu ta, cứu ta ah!

Triệu Văn Chiến cả kinh, nói:

Là An Lăng Kiến, chuyện gì xảy ra?

Hắn quát một tiếng, nói:

Làm gì kinh hoảng như thế, vào đây.

Cửa phòng nhỏ thoáng cái mở ra, An Lăng Kiến máu chảy đầm đìa lập tức xuất hiện ở cửa ra vào, toàn thân chỉ còn lại chân xương chân trái chống đất, trên người cũng thiếu thịt thiếu xương đủ chỗ, bộ dáng cực kỳ sợ hãi.

“… ”

Triệu Văn Chiến thấy thế hít một hơi lạnh, sợ tới mức lui lại mấy bước, lúc này mới trấn định lại, sợ hãi nói:

Ngươi, ngươi đây là có chuyện gì? Ai đả thương ngươi thành ra như thế hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.