Bảy trưởng lão thấy Lý Vân Tiêu và Linh Mục Địch khoanh tay đứng nhìn thì lòng mừng rỡ, tập trung chú ý vào Quy Khư.
Ninh Khả Nguyệt đứng yên không nhúc nhích trên cao, khoanh tay trước ngực cười cợt nhìn bọn họ bày trận.
Nhưng rất nhanh trên mặt Ninh Khả Nguyệt lộ vẻ ngạc nhiên, không phải trận pháp này lợi hại cỡ nào mà vì bảy người bày trận là một loại quy tắc ngày xưa nàng luyện chế Thiên Niên Nhất Mâu đã khảm trong thánh khí.
Tức là bảy người này lĩnh ngộ quy tắc đó trong thánh khí, dùng hình dạng trận pháp biểu hiện ra ngoài.
Ninh Khả Nguyệt dào dạt hứng thú nói:
Chậc chậc, không tệ. Từ lúc tiến vào đến hiện tại rốt cuộc thấy vài thứ khiến ta vui mừng.
Bảy người rất nhanh đứng vững các vị trí của mình, thành hình trùy như một mũi tên.
Lực lượng mọi người chồng vào nhau, ánh sáng đỏ nối thành một mảnh, không gian như vằn nước dao động.
Ninh Khả Nguyệt khen thật lòng:
Không tệ, không tệ, các ngươi nắm giữ lực lượng quy tắc này rất tốt.
Đáy mắt Ninh Khả Nguyệt lóe tia giật mình, nàng kêu lên:
Đây là…!
Trong không gian dao động mơ hồ có giai điệu truyền ra, dao động hỗn loạn như mặt hồ gợn sóng lại bị bỏ thêm một tảng đá lớn.
Một cây trường cung to lớn trong suốt, như thể bầu trời thu nhỏ ngưng tụ trước mặt bảy trưởng lão.
Lý Vân Tiêu kinh kêu:
Lực lượng thánh khí!
Lý Vân Tiêu cảm ứng rõ ràng cây trường cung trong suốt là lực lượng Thiên Niên Nhất Mâu thánh khí ngưng tụ ra.
Sắc mặt Ninh Khả Nguyệt trầm trọng nhưng không hoảng loạn, một tay chống cằm nàng trầm ngâm nói:
Chẳng lẽ Khởi Cật chưa hoàn toàn kiểm soát được thánh khí này?
Ninh Khả Nguyệt mắt lóe tia sáng vỗ tay la lên:
Nhất định là vậy! Nếu hắn thật sự khống chế được thánh khí thì chẳng cần phái đám lâu la các ngươi ra, dựa vào hắn và lực lượng thánh khí có thể đánh một trận với ta. Hèn gì hắn không ngừng phái người ra thăm dò.
Xích Mục rống to:
Hừ! Toàn nói bậy, không biết gì! Sắp chết đến nơi còn dám càn rỡ!
Bảy người cùng bắt ấn vận sức.
Lực lượng của mọi người không ngừng truyền tới trước, chồng lên nhau ngưng tụ thành mũi tên màu đỏ to lớn đặt trên cung không gian.
Tên và cung đụng vào nhau thật ra uy năng vô cùng, một hình xoắn ốc đỏ thẫm như bánh xe lan tràn trên bầu trời.
Lực lượng trận thé của bảy người kết hợp hoàn mỹ với uy năng thánh khí, không chút tỳ vết!
Mắt Lý Vân Tiêu, Linh Mục Địch sáng rực, vừa nhìn vừa gật đầu lia.
Bảy trưởng lão gần như tu luyện công pháp cùng loại, bọn họ là Nguyệt Đồng màu đỏ tinh thuần nhất, lực lượng thuộc tính giống y đúc nên vận dụng thuật hợp kích loại này không có gắn kết không kẽ hở, hòa hợp hoàn mỹ nhất.
Với chiêu thức siêu mạnh đó dù là Quy Khư cũng khó thể nhẹ nhàng ngăn cản.
Bảy người cùng quát to:
Hình nguyệt chi tiễn!
Vang tiếng rung nhức óc, trên bầu trời tuyền đến âm cổ chấn động. Cây cung trong suốt phát ra tiếng vù vù.
Mũi tên đỏ to lớn bắn xuyên qua như một chiến hạm lớn nghiền áp không trung.
Ninh Khả Nguyệt không dám khinh thường, nàng thụt lùi ra sau bảy bước kéo giãn khoảng cách.
Lý Vân Tiêu nhướng mày, hắn rõ ràng cảm ứng được mỗi bước Ninh Khả Nguyệt đạp ngay điểm nối không gian, nàng nương nhờ lực lượng thánh khí. Có vẻ mũi tên này uy hiếp đến Ninh Khả Nguyệt.
Dù sao Thiên Niên Nhất Mâu vốn do Quy Khư đúc ra, nên Quy Khư biết rõ quy tắc trong đó. Ninh Khả Nguyệt lùi bảy bước rồi hoàn toàn hòa vào bầu trời.
Nhìn kỹ thì khí thế của Ninh Khả Nguyệt thay đổi nhiều, như thể là chủ bầu trời.
Bảy trưởng lão hết sức giật mình, lòng rung động. Trên người Ninh Khả Nguyệt như có khí thế ngạo nghễ thiên hạ, làm bọn họ phải ngước nhìn.
Cảm giác ngước nhìn này không hề xa lạ, như có từ tận trong thịt xương.
Trong bảy người có hai trưởng lão hư cực thần cảnh hoảng sợ nhìn nhau, gần như mất hết tinh thần. Giây phút Ninh Khả Nguyệt hòa vào khung trời thì bọn họ sinh ra nghi ngờ phán đoán của mình.
Ninh Khả Nguyệt thụt lùi bảy bước, hai tay nhanh chóng bắt ấn, ánh sáng đỏ mông lung trùm lên người nàng ngưng tụ thành màu giống với màu mắt.
Trong ấn quyết dâng lên một vòng sáng hóa thành bích lũy như kính quang dưới lòng bàn tay, che trước mặt Ninh Khả Nguyệt.
Bùm!
Mũi tên đỏ bắn vào tường ánh sáng, đâm sâu mấy phần đẩy Ninh Khả Nguyệt lùi ra sau hơn mười trượng, nhưng mũi tên khó thể tiến sâu hơn.
Linh áp khủng bố tìm ra lỗ hổng giữa hai lực lượng, hóa thành từng con du long bắn đi bốn phương tám hướng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Không có có linh áp hóa rồng nổ mặt đất, mảng lớn Đồng tộc bị nổ tan xương nát thịt, đống kiến trúc sụp đổ.
Đám người Đồng tộc quỳ lạy giật mình tỉnh táo, lấy lại tinh thần từ say mê cuồng nhiệt, hoảng hốt ngước nhìn trời.
Là thất lão! Không ngờ thất lão ra tay!
Trời, nữ nhân kia rốt cuộc là ai mà có thể đối kháng với thất lão?
Tiếng kinh kêu từ bốn phương tám hướng truyền đến, thất lão biểu tình cực kỳ khó xem.
Vì thất lão biết nữ nhân đứng trước mặt không chỉ đối kháng lại bảy người còn có Nguyệt Đồng chi vương ẩn giấu trong vương thành, Khởi Cật!
Tuy Khởi Cật không ra tay ngay mặt nhưng điều động lực lượng thánh khí, ngưng tụ thành không gian cự cung nâng cao sức mạnh hợp tác của bảy người lên gấp đôi.
Dù vậy vẫn bị Ninh Khả Nguyệt dễ dàng ngăn lại.
Giờ phút này trong lòng thất lão dậy sóng, cực kỳ khó tin cảnh tượng trước mắt.
Xích Mục và một trưởng lão hư cực thần cảnh khác lòng chấn động, gần như tin tưởng người trước mắt là Quy Khư tổ tiên của bọn họ.
Trong cung điện vương thành, một vật chứa hình dạng nam nhân vẻ mặt kinh hoàng nhìn bóng dáng quyết đấu chiếu trong màn nước trước mặt.
Trước mắt nam nhân có cây trường cung trong suốt xoay tròn, cung lung lay rồi biến mất.
Cái này…
Một vật chứa hình dạng nữ nhân đứng bên cạnh lộ ra đùi và rốn trắng nõn, vẻ mặt kinh sợ nói:
Sao… Làm sao có thể…! Vương, mấy người kia rốt cuộc có lai lịch gì?
Nam nhân này chính là Nguyệt Đồng chi vương, Khởi Cật. Mặt nam nhân âm trầm như mực,đáy mắt lóe tia sợ hãi.
Nữ nhân cảm nhận được tâm tình của Vân thiếu gia, nàng cẩn thận dán thân hình nóng bỏng gần gã, dịu dàng nói:
Vương đừng giận, tuy người này lợi hại nhưng giờ đã bị thất lão và lực lượng thánh khí áp chế, sắp thua rồi.
Bốp!
Một cú tát kêu rõc to trên mặt nữ nhân.
Nữ nhân đau đớn hét lên một tiếng, nàng bụm mặt, khóe miệng chảy, nguyên hàm răng vỡ.
Khởi Cật âm trầm nhìn nữ nhân, mắng:
Ngươi thì biết gì, xéo!
Nữ nhân uất ức chảy nước mắt, cúi đầu thút thít:
Vâng, ta không hiểu, ta chỉ muốn yên lặng ở bên cạnh vương, hầu hạ vương.
Khởi Cật nhíu mày khẽ hừ, phất tay áo:
Lần này rắc rối to, người này rất có thể là tổ Nguyệt Đồng trong truyền thuyết, Quy Khư!
Quy Khư?
Nữ nhân sửng sốt, liếc mắt hướng ngai vàng gần đó.
Đằng sau ngai vàng điêu khắc một đồ đằng lớn, một vầng trăng màu đỏ đông lại trên cao nhìn xuống đại địa chúng sinh. Bên dưới là vô số các loại con dân quỳ xuống triều bái, trên mặt của mỗi người lộ ra cuồng nhiệt, cố chấp, say mê.