Lão nhân rít qua kẽ răng:
Thiên Ưng Thần Miếu, Ngưỡng Thiên Hạo!
Lão nhân đột nhiên biến thành độn quang chạy nhanh như bay.
Lý Vân Tiêu, Bàn Nghị đã đi. Lát sau hai người tới trước tàng Thư lâu của Thánh vực.
Thủ vệ đột nhiên cảnh giác, tay cầm kiếm to nghênh đón. Thủ vệ đang định quát nạt thì hai người cùng ngây ra, biểu tình từ cảnh giác biến thả lỏng, trở nên đờ đẫn. Đôi mắt bắn ra tia sáng vụt tắt ánh sáng, ngơ ngẩn.
Lý Vân Tiêu, Bàn Nghị thoải mái đi thẳng vào trong, chính giữa đặt một bình đài lớn, một quyển sách ngọc đặt trên đó, ánh sáng lấp lánh, thỉnh thoảng có phù văn nổi lên.
Lý Vân Tiêu nói:
Đây là Tàng Thư lâu của Thánh vực. Quyển Kim Khuyết Ngọc Thư này chứa các loại võ kỹ thần thông của các môn trong thiên hạ, có muôn vàn loại, ngươi muốn học bao nhiêu đều được.
Bàn Nghị nhìn quyển sách ngọc, lộ vẻ vui mừng nhưng giây sau biến sắc mặt, giật mình kêu lên:
Hình như có cấm chế.
Lý Vân Tiêu cười nói:
Chút cấm chế này làm khó được ngươi sao?
Bàn Nghị gật đầu, tiến lên trước.
Xung quanh quyển sách ngọc đột nhiên tỏa ánh sáng màu ngọc bích như vòng tay chụp lên quyển sách, ngưng tụ thành phong tỏa.
Bàn Nghị giơ tay lên, nhẹ nhàng đẩy tới trước. Vòng tay màu ngọc lập tức xuất hiện vết rạn, nhẹ nhàng vang lên răng rắc sau đó tất cả vỡ ra.
Lý Vân Tiêu nói:
Ngươi hãy ở đây đọc sách, đừng làm ra tiếng động gì. Ta đi làm việc của mình, chờ lúc nào ra sẽ kêu ngươi sau.
Bàn Nghị phất tay:
Được!
Bàn Nghị sốt ruột vươn Chấp Pháp giả vào trong sách cẩn thận xem.
Lý Vân Tiêu một mình rời khỏi Tàng Thư lâu. Hai thủ vệ tỉnh táo lại nhưng đã quên chuyện trước đó, không biết có người ở bên trong, tiếp tục canh gác.
Một góc Thánh vực, mây trắng lượn lờ, mông lung sương khói.
Trong mây thỉnh thoảng bắn ra bảo quang chiếu ứng với sao trời. Một lão nhân một tay nâng vòng tròn, tay phải bắt ấn.
Trong dĩa có phù văn xoay tròn, tuy là ban ngày bên trong chiếu ra tinh tú thiên đồ, như một phương vũ trụ.
Mây trắng và sông sương bốn phía như đông lại, bị bảo quang đóng băng rồi thả lỏng, lại đông, lại thả, không ngừng lặp lại quá trình.
Thật lâu sau lão nhân phất ống tay áo dài thu vòng tròn về, chìm trong suy tư.
Trụ quang này vô cùng ảo diệu, dung nhập quy tắc thời gian. Tư liệu liên quan đến nó quá ít, khó thể hiểu thấu hết.
Lão nhân chính là Thương Ngô Khung, nhíu chặt mày thật lâu không giãn ra.
Nếu vậy thì cho ta nhìn xem, có lẽ sẽ tham khảo ra cái gì?
Huyễn quang chợt lóe trong tầng mây, một bóng người lộ ra, cười tủm tỉm nhìn Thương Ngô Khung.
Lý Vân Tiêu!
Thương Ngô Khung rùng mình, sợ hết hồn. Thương Ngô Khung vội bay ngược ra sau mấy chục trượng, đề phòng toàn bộ tinh thần.
Lý Vân Tiêu nói:
Nguyên Thánh vực hừng hực khí thế tổ chức đại hội tỷ võ thiên hạ đệ nhất, mấy Chấp Chính Ti lại không thấy bóng dáng, thật kỳ lạ. Ta khó khăn lắm mới tìm được Thương Ngô Khung đại nhân.
Thương Ngô Khung nhíu mày hỏi:
Công Dương Chính Kỳ cũng không có sao? Không biết Vân Tiêu công tử tìm ta có chuyện gì?
Lý Vân Tiêu nhe răng cười nói:
Ha ha, chuyện gì? Ta muốn giết Ngươi!
A!?
Tim Thương Ngô Khung đập nhanh, sợ hãi lùi thêm mấy bước, lạnh lùng nói:
Tại sao?
Ha ha ha! Ta đùa với đại nhân thôi, sợ quá vậy?
Lý Vân Tiêu cười lớn nhưng mắt càng lạnh.
Mặt Thương Ngô Khung không chút máu, tay lau mồ hôi, như có tảng đá nặng đè trong lòng.
Thương Ngô Khung gượng cười, ngượng ngùng nói:
Thì ra là đùa, Vân Tiêu công tử làm ta hết hồn, ha ha ha ha ha ha!
Mắt Lý Vân Tiêu lóe tia trêu cợt:
Đừng sợ, ta không phải ma đầu ăn thịt người, dù có muốn ăn người cũng chọn ăn người nào da mỏng thịt mềm. Đại nhân da dai thịt cứng nếu ăn vào thì buồn nôn chết.
Thương Ngô Khung cười cười, lúng túng nói:
Ha ha ha, buồn nôn thật.
Đầu óc Thương Ngô Khung xoay chuyển nhanh, vắt óc tìm cách thoát thân nhưng không nghĩ ra cách nào hay được.
Lý Vân Tiêu đột nhiên hỏi:
Phải rồi, đại nhân còn nhớ Hoa Thiên Thụ, đồ nhi của ta không?
Ha ha ha! Nhớ, đương nhiên là nhớ!
Mắt Thương Ngô Khung lộ tia khen ngợi:
Hoa Thiên Thụ căn cơ thâm sâu, thiên phú siêu tuyệt, là nhân tài hiếm có.
Lý Vân Tiêu nói:
Ừm! Đúng là hắn rất giỏi, giờ người đâu rồi? Ta làm sư phụ rất muốn gặp hắn.
Thương Ngô Khung nghiêm mặt, thở dài:
Ài, tiểu tử kia trọng tình trọng nghĩa, từ khi đại lục đồn Vân Tiêu công tử chết, hắn vì tìm ra nguyên nhân cái chết của công tử mà tự động thỉnh cầu điều đi Phù Không đảo sơn mạch Thiên Đãng.
Nhìn mặt Lý Vân Tiêu trở nên âm trầm, Thương Ngô Khung vội nói:
Đương nhiên ta hết sức ngăn cản nhưng không thay đổi được tính cách cứng đầu của hắn, và tình nghĩa tôn sư trọng đạo. Hiện tại hiếm có thanh niên nào ưu tú như vậy.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
Vậy nguyên nhân trước kia Hoa Thiên Thụ nhập ma thì đại nhân đã điều tra rõ chưa?
Cái này . . .
Thương Ngô Khung trầm ngâm nói:
Ngày xưa ta cũng điều tra thật lâu, chắc vì hắn ngẫu nhiên tu luyện ma công dẫn đến nhập ma.
A? Đơn giản vậy sao?
Lý Vân Tiêu nói:
Tu luyện ma công cùng lắm là công pháp tẩu hỏa nhập ma, không có nhiều ma nguyên rót vào người thì bản thể sẽ không nhập ma.
Thương Ngô Khung kinh ngạc nói:
A? Vậy sao?
Thương Ngô Khung ngơ ngác bảo:
Thế thì kỳ, Vân Tiêu công tử cho ta một thời gian đi, ta nhất định sẽ điều tra rõ.
Thôi, không cần.
Lý Vân Tiêu xua tay:
Ta định tự mình điều tra chuyện này, Thương Ngô Khung đại nhân còn lời gì muốn nói không?
Giọng Lý Vân Tiêu lạnh băng, sát khí dâng lên trong mắt.
Tim Thương Ngô Khung rung lên, cảnh giác vội nói:
Vân Tiêu công tử đừng nóng, ta lập tức điều lệnh ngay, chắc chắn sẽ triệu hồi Hoa Thiên Thụ về!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng cười:
Ta đã đợi hai mươi mấy năm, rất nóng lòng, ta tự mình đi vậy. Đại nhân vất vả làm việc nhiều năm cho Thánh vực và thiên hạ, nên nghỉ ngơi rồi.
Ma khí ngập trời tuôn ra từ người Lý Vân Tiêu biến thành Chân Ma Cự Linh, một lòng bàn tay nổi trận văn từ trên trời giáng xuống.
Thương Ngô Khung tức giận quát:
Lý Vân Tiêu, ngươi đáng chết!
Thương Ngô Khung giận vì mình rùa rút đầu lâu như vậy mà đối phương vẫn muốn giết chết, Thương Ngô Khung không có chút tôn nghiêm.
Trụ quang nổi lên trong lòng bàn tay Thương Ngô Khung, bảo quang bắn ra hóa thành trận văn ngưng tụ trên không trung như một màn sáng che trước mặt.
Ầm!
Chân Ma Cự Linh một chưởng đè xuống màn sáng, trụ quang xoay, thời gian như đảo ngược.
Lý Vân Tiêu cảm giác rõ ràng lực lượng chưởng của Cự Linh bị vặn vẹo.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cánh tay Cự Linh vỡ nát biến thành ma khí đầy trời trút xuống.
Thương Ngô Khung vừa mừng vừa sợ, lại cầm lấy bảo bàn vung lên, thời không chấn động. Thương Ngô Khung chậm rãi biến mất trong lực lượng chấn động.
Lý Vân Tiêu hết sức giật mình, mắt phải co rút hóa thành huyết nguyệt, thần kỹ thiên khuyết bay ra.
Mọi thứ trong tia mắt đều hóa vô.
Tần suất chấn động quanh Thương Ngô Khung bị cảm nhiễm, từng chút một hỏa quang bắn ra cách trước mặt Thương Ngô Khung mấy thước. Nguyên lực lượng tụ quang bị lực lượng thiên khuyết đổ ập xuống.