Chương 2510: Tạm thời có việc. (1)
Lý Vân Tiêu nói:
Lí Dật lúc ở Thiên Thủy Quốc đã là hảo thủ chơi quyền thuật, hơn nữa người này không cam lòng khuất dưới người, có lẽ sẽ tìm kiếm cách bồi dưỡng thế lực của mình, đây cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Chưa chắc là chuyện xấu?
Phó Nghi Xuân khó hiểu, người còn lại cũng không hiểu.
Lý Vân Tiêu cười nói:
Thành Hồng Nguyệt trải qua kiếp nạn, tất nhiên nhân tâm bất ổn, mượn hắn làm một khối đá thử vàng đi.
Ninh Khả Vi trong mắt sáng ngời, nói:
Vân thiếu quả nhiên thông minh, nếu vậy, những người tâm trí không kiên định đối với thành Hồng Nguyệt tất nhiên sẽ bị Lí Dật lôi kéo qua, còn lại đều là tử trung tâm trí kiên định, cũng là cổ lực lượng kiên cố nhất để kiến thiết lại thành Hồng Nguyệt!
Lý Vân Tiêu nói:
Đúng là như thế, hơn nữa Lí Dật kia quả thật có cổ quái, tựa hồ mệnh số rất mạnh, gặp chuyện liên tiếp cũng có thể gặp dữ hóa lành, hơn nữa nhân họa đắc phúc. Có mấy lần bản thiếu gia muốn tự tay giết hắn, đều bị hắn thoát được, ta cũng rất muốn nhìn một chút tương lai hắn có thể phát triển đến loại trình độ nào.
Phó Nghi Xuân nói:
Vậy thì liền theo như Vân thiếu nói, ta tận lực không xung đột với hắn, tận lực tránh đi người này.
Lý Vân Tiêu gật đầu, sau đó mi tâm lóe lên, một đạo quang mang phấn sắc bắn ra, trong đại sảnh hóa thành một đạo thân ảnh.
Phó Nghi Xuân cả kinh nói:
Nhược Băng tiểu thư.
Lý Vân Tiêu nói:
Nhược Băng, vừa rồi mọi người nói ta cũng đã cho ngươi biết, ngươi là theo ta đi, tiếp tục lưu lại trong Giới Thần Bi tu luyện, hay là quay về thành Hồng Nguyệt đây?
Khương Nhược Băng mặt mũi tràn đầy ưu sầu, sau khi bái kiến Ninh Khả Vi và Tam lão liền ngẩng đầu lên nhìn qua Lý Vân Tiêu, trong mắt hiện lên một vòng dị sắc, cặp môi đỏ mọng khẽ mở, chân thành nói:
Vân Tiêu, gươi hi vọng ta lưu lại, hay là hi vọng ta đi?
Tất cả mọi người trong lòng khẽ nhúc nhích, ánh mắt đồng loạt nhìn qua Lý Vân Tiêu.
Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra nét sầu lo khó có thể phát hiện, lạnh nhạt nói:
Đi ở tự nhiên là theo ý ngươi.
Khương Nhược Băng toàn thân run lên, có chút buồn bã cười nói:
Đã như vậy, vậy ta vẫn nên quay về thành Hồng Nguyệt đi thôi.
Lý Vân Tiêu nói:
Trong thành Hồng Nguyệt nguy hiểm dị thường, ngươi ở lại tu luyện trong Giới Thần Bi chẳng phải tốt hơn sao?
Trong mắt Khương Nhược Băng hiện lên một tia hào quang, nói:
Ngươi là đang giữ ta lại sao?
Lý Vân Tiêu im lặng, sau đó nói:
Chỉ là đề nghị.
Khương Nhược Băng cười cười, nói:
Ở lại Giới Thần Bi người mặc dù an, tâm lại khó có thể bình an. Đi thành Hồng Nguyệt người bất an, lại an tâm. Thành Hồng Nguyệt là nhà của ta, ta chung quy phải về nơi đó. Ta là công chúa thành Hồng Nguyệt, lúc này có lẽ nên trở về rồi. Huống hồ La Thanh Vân đại ca cũng có quen biết với ta, sẽ chiếu cố tốt cho ta thôi.
Lý Vân Tiêu thở dài:
Nếu ngươi đã quyết định đi, vậy thì nhớ bảo trọng.
Khương Nhược Băng cười nói:
Ngày đó vô tình gặp được trong thành, cùng uống say quên buồn, hi mong ngày nào đó gặp lại, còn có thể hào hứng như thế.
Lý Vân Tiêu nói:
Bảo trọng.
Khương Nhược Băng cười nhạt một tiếng, liền quay người mà đi.
Ninh Khả Vân có chút hít một tiếng, cũng từ biệt mọi người rời đi.
Giờ phút này trong đại sảnh chỉ còn lại Lý Vân Tiêu, Khâu Mục Kiệt, Cẩn Huyên và Tống Quang.
Tống Quang vẫn khẩn trương vạn phần, đoan đoan chánh chánh ngồi, không dám nói một câu.
Lý Vân Tiêu nói:
Mục kiệt huynh, ngươi thì sao? Là quay về Càn Ba Sơn, hay là theo chân ta, hay là tự mình đi tìm Vi Thanh tính sổ?
Khâu Mục Kiệt khẽ nói:
Đi theo ngươi có chỗ tốt gì?
Lý Vân Tiêu nói:
Không có
Không có lợi vì sao ta phải đi theo ngươi?
Khâu Mục Kiệt cười lạnh một tiếng, khinh thường khẽ nói:
Ngươi không phải là muốn ta làm tay chân miễn phí đấy chứ?
Lý Vân Tiêu nói:
Mặc dù không có lợi, nhưng cũng không có chỗ hỏng.
Khâu Mục Kiệt lạnh lùng nói:
Có ý tứ gì?
Lý Vân Tiêu cười nói:
Ngươi đi tìm Vi Thanh tính sổ là không thể nào, thậm chí ta dám nói, nếu ngươi một mình hành động thì đời này cũng sẽ không có cơ hội giết Vi Thanh. Tiếp theo Càn Ba Sơn đã không phải là của ngươi, điểm ấy ngươi có lẽ hiểu rõ, mặc dù muốn đi cũng chỉ có thể có thể ở tạm bợ thôi, không có khả năng đoạt lại được. Đi theo ta mặc dù không có chỗ tốt, nhưng cũng không có chỗ hỏng, không phải sao?
Khâu Mục Kiệt đổi sắc mấy lần, hắn vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, lời Lý Vân Tiêu nói hắn tự nhiên hiểu rõ, chỉ dựa vào chính hắn thì không thể nào đối phó Vi Thanh được, nhưng trên mặt không phục, chỉ hừ mạnh một tiếng
Lý Vân Tiêu cười nhạt, biết rõ hắn sẽ không đi, chuyện kế tiếp của mình nếu có Khâu Mục Kiệt ở bên cũng sẽ giúp được rất nhiều.
Hắn xoay người nói:
Thành chủ đại nhân, mới tới thành Vĩnh Tương, đã mang đến cho quý thành phiền toái không nhỏ, thực thẹn trong lòng.
Không dám không dám, đâu có đâu có!
Tống Quang vội vàng đứng lên, mặt mũi tràn đầy kinh sợ nói:
Nếu không có Vân thiếu trượng nghĩa ra tay, không chỉ hai vị nữ nhi của Tống mỗ thân bại danh liệt, mà cả Tống gia cũng sẽ hổ thẹn, bị người toàn thành chế nhạo, Vân thiếu chính là đại ân nhân của Tống gia ta a!
Lý Vân Tiêu nói:
Ân nhân không dám, tên kia vậy mà dám giả danh ta đi làm ác, ta tự nhiên phải xen vào. Cẩn Huyên là hảo hữu ta, lúc ở thành Vĩnh Tương hi vọng thành chủ đại nhân có thể chiếu cố nhiều hơn một phen.
Tự nhiên, đó là tự nhiên!
Tống Quang vội vàng vỗ bộ ngực, nói:
Từ nay về sau, chuyện của thương hội Tử Vân chính là chuyện của Tống mỗ.
Lý Vân Tiêu nói:
Như thế ta liền yên tâm.
Cẩn Huyên rung giọng nói:
Vân thiếu, ngươi muốn đi sao?
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
Thiên hạ có yến hội nào không tàn, lần trước từ biệt chẳng phải rất nhanh đã gặp lại sao? Lần sau gặp lại cũng sẽ không lâu đâu.
Nói xong, hắn liền hóa thành một đạo lôi quang, lập tức biến mất trên đại điện.
Khâu Mục Kiệt hừ lạnh một tiếng, cũng lóe thân ảnh lên, theo sát phía sau
Toàn bộ đại điện thoáng cái trở nên trống trơn, người trước mắt không còn, Cẩn Huyên rốt cục nhịn không được nước mắt tràn mi mà ra.
Lý Vân Tiêu sau khi rời khỏi thương hội Tử Vân liền trực tiếp độn tới khu vực truyền tống của thành Vĩnh Tương, tiến vào mộttrong các chủ thành của Đông Vực, thành Trường Cốc.
Cái gì? Ngươi muốn đi Vô Pháp Thiên?
Khâu Mục Kiệt sửng sốt một chút, cổ quái nhìn Lý Vân Tiêu, nói:
Chỗ kia cơ hồ ngăn cách, hiếm có dấu vết người, chẳng lẽ là đi tìm thiên tài địa bảo gì đó sao?
Lý Vân Tiêu nói:
Coi như thế đi, nhưng còn có một chuyện càng quan trọng hơn, chờ sau khi ngươi đến đó sẽ rõ.
Khâu Mục Kiệt lạnh lùng nói:
Chuyện của ngươi thì có quan hệ gì đến ta chứ? Ta không cần biết rõ, ngươi đừng hy vọng ta sẽ giúp ngươi chuyện gì.
Lý Vân Tiêu cười nói:
Nhiều khi rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ ah.