Mục Trang chú trọng Lý Vân Tiêu cao đến trước giờ chưa từng có, trực giác nhạy bén cho gã biết bá chủ Thiên Vũ giới mấy trăm năm trong tương lai sẽ là người trước mắt.
Lý Vân Tiêu cười nói:
Nếu hắn thật sự có thể giết ta thi đã không đi.
Mục Trang nói:
Tuy nói vậy nhưng Cảnh Thất là tiểu nhân, phải đề phòng. Cộng thêm hiện tại Vân thiếu gia và uyển Sơn . . .
Khụ khụ!
Lý Vân Tiêu ngắt lời:
Chuyện này các người tự sắp xếp, bản thiếu gia đã nói trước rồi.
Mặt Mục Uyển Sơn trắng bệch, cắn môi đỏ rực, cố nén không khóc nhưng lệ vẫn tuô nrơi.
Mục Trang thở dài, lấy một ngọc giản ra đưa cho Lý Vân Tiêu:
Ta thấy Vân thiếu gia rất có thiên phú cơ quan khôi lỗi, trong ngọc giản này ghi chép một số câu Vân thiếu gia từng hỏi. Còn có bổn tọa hiểu biết về cơ quan khôi lỗi, đã ghi kỹ càng trong này, xin đừng truyền ra ngoài.
Người Mục gia giật mình.
Mục Chinh vội la lên:
Tộc trưởng đại nhân, thuật khôi lỗi này . . .
Mục Trang ngắt lời Mục Chinh :
Với tư chất của Vân thiếu gia về mặt này không học khôi lỗi thì đáng tiếc, huống chi ta tin tưởng Vân thiếu gia sẽ không truyền ra ngoài.
Lý Vân Tiêu hơi cảm động, hắn nhận lấy ngọc giản:
Đa tạ, coi như ta nợ Mục gia một nhân tình, sau này có chuyện tùy thời tìm ta.
Lý Vân Tiêu không ở lại lâu, chắp tay hành lễ rồi phất tay áo bỏ đi.
Trên đảo Đại Luân thấp thoáng bóng người, Lý Vân Tiêu nhanh chóng che giấu hơi thở lẫn vào dòng người tới lui.
Mục gia thả cơ khôi di động ra, bay lên Địa Chi Bối Tích, đáp xuống lãnh địa Mục gia.
Mục Uyển Sơn không kiềm được nước mắtrơi như mưa, che miệng chạy đi.
Mục Chinh nhìn bộ dạng của Mục Uyển Sơn thì hơi áy náy, nhưng chỉ được một lúc ngắn ngủi.
Mục Chinh nói:
Tộc trưởng đại nhân, thuật khôi lỗi là chí bảo các đời, chưa bao giờ truyền ra ngoài. Không phải Mục Chinh trách cứ gì nhưng tộc trưởng đại nhân làm vậy là thiếu suy xét.
Mục Trang gật đầu, nói:
Ta hiểu điều người nói nhưng hành động hôm nay là đúng hay sai rất khó nói, tạm gác lại để thời gian kiểm nghiệm đi. Huống chi bên trong đa phần là câu hỏi lúc trước hắn nêu ra, tâm đắc của ta, không tính ra truyền ra ngoài.
Mục Chinh nói:
Thứ lỗi tại hạ nhiều lời, dường như tâm tình của tộc trưởng đại nhân đã thay đổi.
Người Mục gia đứng xung quanh nín thở, toát mồ hôi lạnh. Mục Chinh nói câu này rất không khách sáo, xem như lây hạ phạm thượng. Trong Mục gia tộc quy cực nghiêm khắc sẽp hải chịu hình phạt.
Mục Trang không giận, cười nói:
Ha ha ha, vậy sao? Chính ta cũng thấy vậy. Có lẽ vì phong kín quá lâu hoặc do mình đã già. Vũ quyết lần này khiến ta cảm thấy mình hơi ếch ngồi đáy giếng, không chỉ là ta, toàn Mục gia, thậm chí là toàn tông môn ẩn thế đều vậy.
Đám người Mục gia giật mình mở to hai mắt nhìn nhau, không thể tin lời này thốt ra từ miệng tộc trưởng.
Mục Chinh nhíu mày nói:
Xin tộc trưởng đại nhân đừng sa sút như vậy, Lý Vân Tiêu là độc nhất vô nhị trong đại lục Thiên Vũ, như yêu nghiệt. Trừ người này ra đại lục Thiên Vũ không có cao thủ khác.
A? Vậy sao?
Mục Trang lạnh nhạt nói:
Tiểu Hồng thì sao? Ngô Đại Thành kia nữa?
Cái này . . .
Mục Chinh ngây người, nói:
Tiểu Hồng chỉ dựa vào quan hệ với Lý Vân Tiêu mới được hạng ba, Ngô Đại Thành thì không thấy bóng dáng, trời biết sôgsn chết thế nào.
Mục Trang lắc đầu, nói:
Đừng quên dù là Lý Vân Tiêu cũng hết sức kiêng dè hai người này. Chiêu lửa màu trắng của Tiểu Hồng cực kỳ khủng bố. Thân pháp tuyệt thế của Ngô Đại Thàn hàng là chưa từng nghe hay thấy. Ta luôn nghĩ mười chí bảo biến mất trong bí tàng Chân Long có khi nào liên quan đến Ngô Đại Thành không?
Mục Chinh giật mình kêu lên:
Không thể nào!
Mục Chinh lắc đầu nguầy nguậy:
Tuyệt đối không thể! Trận pháp nơ iđó chưa bị phá, Nam Khâu Vũ cũng không vào được. Ngô Đại Thành chỉ có thân pháp cường đại, tộc trưởng đại nhân đánh giá hắn quá cao.
Mục Trang nói:
Nếu hắn chỉ có thân pháp dường như thì cáo già Tuyệt Thiên Hàn sẽ gả nữ nhi cho hắn sao?
Mục Chinh nghẹn lời, cứng ngắc nói:
Có . . . Có lẽ vì hồ đồ một lúc.
Mục Trang lạnh lùng cười:
Ngươi có tin câu giải thích này không? Trên thế giới này hồ đồ một lần có lẽ dẫn đến kết quả tai họa ngập đầu. Long Nha sơn trang có thể đi đné bây giờ là vì Tuyệt Thiên Hàn chưa bao giờ hồ đồ.
Mục Chinh lắc đầu, nói:
Dù vậy thì ta vẫn không tin suy luận chí bảo biến mất liên quan đến Ngô Đại Thành đó. Nếu là Ngô Đại Thành lấy đi vậy tại sao là mười mà không phải tất cả?
Mục Trang lạnh nhạt phun ra hai chữ:
Thời gian.
Mục Trang tiếp tục bảo:
Ngươi đừng quên Ngô Đại Thành không phá một mắt trận nào đương nhiên sẽ gây ra nghi ngờ, nhưng dù vậy hắn vẫn không đi phá trận, vì không đủ thời gian. Tuy ta không biết Ngô Đại Thành làm sao vào được đại trận tầng mây nhưng chắc chắn mất nhiều thời gian, cộng thêm những kho báu bị phong ấn phong lại, chắc hắn cũng không thể nhìn thấu hết tất cả, vì vậy cũng cần thời gian.
Mục Chinh nói:
Nếu đúng vậy tại sao Ngô Đại Thành không lấy hết một ngàn hai trăm món?
Mục Trang nói:
Thiếu mười món không ảnh hưởng toàn cục, thậm chí sẽ không ai nghi ngờ Ngô Đại Thành. Nhưng nếu lấy hết thì nguyên tông môn ẩn thé sẽ phát cuồng, Ngô Đại Thành khó ránh thoát.
Mục Chinh lắc đầu, nói:
Tộc trưởng đại nhân suy luận phân ích có lý, nhưng Mục Chinh vẫn không thể tin.
Mục Trang cười nói:
Ha ha ha, chuyện gì luôn phát triển hướng tệ nhất, hiện tại bổn tọa gần như khẳng định là Ngô Đại Thành lấy mười món báu vật đó! Nam Khâu Vũ nói bỗng nhiên có việc chắc vì điều tra chuyện này.
Mục Chinh trầm ngâm một lúc, nói:
Dù đúng như tộc trưởng suy đoán thì ba người này chỉ là đặc biệt, e rằng trên đại lục Thiên Vũ khó tìm ra yêu nghiệt như vậy.
Mục Trang bí hiểm nhìn Mục Chinh, chậm rãi nói:
Đại lục Thiên Vũ có yêu nghiệt như vậy chứng minh vận số chưa hết.
Tim Mục Chinh rớt cái bịch, kinh kêu:
Tộc trưởng đại nhân nói vậy là có ý gì?
Mục Trang nói:
Về trước đi, bổn tọa đang suy nghĩ có nên rút khỏi Thiên Minh không.
Người Mục gia lòng vô cùng rung động, suy nghĩ hỗn loạn. Nếu Mục gia rtúk hỏi Thiên Minh sẽ là việc lớn trong tông môn ẩn thế, trực tiếp ảnh hưởng cân bằng Thiên Minh, lại gây ra sóng gió.
Lý Vân Tiêu đáp xuống đảo Đại Luân, vì tránh cho rắc rối nên hắn ức chế khí thế của mình, thoạt trông như chỉ có Vũ Hoàng. Lý Vân Tiêu đi hướng Bích Lạc tông.
Bích Lạc tông có lãnh địa riêng của mình, các đệ tử đều biết mặt Lý Vân Tiêu, vội đi vào thông báo.
Rất nhanh một người bộ dạng trưởng lão đi ra, chắp tay nói:
Tại hạ là Thường Tử An của Bích Lạc tông, kíanh chào Vân Tiêu công tử.
Lý Vân Tiêu nói:
Làm phiền đại nhân thông báo một tiếng, ta muốn gặp Tiểu Hồng.
Thiên Giả, nói:
Rất xin lỗi, tông chủ đại nhân và Tiểu Hồng cô nương đã thông qua truyền tống trận đi trước một bước.