Lam Nham Chủ hừ một tiếng, nâng tay lên, một mảnh hư quang hiện ra trong lòng bàn tay chiếu khuôn mặt gã hơi dữ tợn.
Lam Nham Chủ nói:
Chính là hư quang mà các ngươi thấy. Sau khi phá tan thân thể dung thông là có thể cô đọng được thân thể hư quang, đại năng thời cổ trực tiếp xưng hô nó là hư quang.
Hư quang . . .
Bắc Quyến Nam lộ vẻ mặt hướng về:
Sau hư quang thì sao?
Sau hư quang là cảnh giới hiện tại của ta, đại năng thời cổ gọi là pháp thân.
Mắt Lam Nham Chủ bắn ra tia sáng, kèm theo vô cùng lạnh lùng, ngạo nghễ:
Dưới Thiên Vũ giới đương thời, thậm chí là trong Vĩnh Sinh chi giới, muốn trùng kích tạo hóa thần cảnh là chuyện không thể nào. Nhưng chỉ có thân thể, tức là khai phá ra tiềm năng cơ thể con người, không cần phối hợp thiên địa quy tắc! Nên biết mỗi người chúng ta là ảnh thu nhỏ của thiên địa vũ trụ này, nội hàm vô thượng đại đạo, chỉ cần không ngừng rèn luyện khai quật ra là có thể trực tiếp bước vào đỉnh!
Lam Nham Chủ kiêu ngạo nói:
Khoảng một vạn năm trước rốt cuộc ta đột phá hư quang tu luyện thành pháp thân hiện tại, tương đương tạo hóa thần cảnh. Lên trên nữa là thánh thể thật sự, sánh vai giới vương thần cảnh!
Thánh thể . . . Giới vương thần cảnh . . . ”
Mọi người lặng im, như nhìn thấy một con đường tối cao mới tinh bày ra trước mắt.
Bắc Quyến Nam ngạc nhiên:
Thân thể . . . Có thể so với giới vương cảnh . . .
Bắc Quyến Nam luôn tu luyện thể thuật và đã có điều thành công nhưng gã chưa bao giờ nghĩ thể thuật có thể tu luyện đến cực điểm mảnh thiên địa này, nhìn xuống chúng sinh.
Lý Vân Tiêu buồn bực nói:
Nếu ngươi đã oai như vậy thì còn cướp Giới Thần Bi với ta làm gì? Ngươi cứ yên phận ở đảo Huyền Ly lo trùng kích thánh thể không phải càng tốt sao?
Lam Nham Chủ nói:
Nếu Giới Thần Bi chọn ngươi làm chủ nhân vậy chắc ngươi có nghe nói về Giới Thần đúng không?
Lý Vân Tiêu giật bắn người:
Giới Thần? Giới Thần thì sao?
Lý Vân Tiêu có nghe linh tinh về Giới Thần nhưng cơ bản tương đương không biết, Linh Mục Địch mãi không chịu nói chút gì.
Lam Nham Chủ bảo:
Lúc trong thiên địa tràn ngập quy tắc thập phương, cường giả tạo hóa cảnh hầu như ra một, hai người trong mỗi thời đại. Cường giả giới vương thần cảnh không xuất hiện vào mỗi thời đại nhưng cũng có ngoại lệ. Vị dụ vị bằng hữu này vừa nói mười vạn năm trước xuất hiện bốn vị. Nhưng bốn vị cường giả giới vương cảnh rốt cuộc ai là Giới Thần?
Óc Lý Vân Tiêu lóe tia sáng, hắn hiểu ngay.
Lý Vân Tiêu hiểu ra:
Giới Thần là một loại xưng hô, chắc là cách gọi chí cao vô thượng trong một giới, như hoàng đế. Người có được Giới Thần Bi chính là Giới Thần.
Đúng rồi, ngươi rất thông minh. Giới Thần tựa như chủ ma giới, ma chủ chỉ là một loại xưng hô chí cao vô thượng.
Lam Nham Chủ khen ngợi:
Người luyện hóa Giới Thần Bi mới có thể tùy ý điều động giới lực. Dù cùng là giới vương thần cảnh thì lực lượng của Giới Thần vượt qua một bậc.
Lý Vân Tiêu trợn to mắt nói:
Bây giờ ngươi mới chỉ là cảnh giới pháp thân, chỉ gần tương đương với tạo hóa cảnh giới, cách giới vương cảnh còn xa. Chờ khi nào ngươi đột phá rồi lại tìm đến cướp Giới Thần Bi của ta được không?
Lam Nham Chủ nói:
Ta đã nói rồi, ta không thích người hài hước. Triêu văn đạo, tịch khả tử, ta truyền đạo cho các vị thì mọi người cũng có thể chết có ý nghĩa, xem như ta không thiếu gì các ngươi.
Người Lam Nham Chủ lóe hư quang, biến mất tại chỗ.
Lý Vân Tiêu giật nảy mình, thầm la nguy rồi, toàn thân cảnh giác lên, vài ấn quyết đánh vào trong trận.
Một mảnh phù văn bay múa bên trên trận pháp hóa thành khung trời xoay tròn.
Mỗi khôi lỗi tự biến đổi ấn quyết, thoáng chốc mười hai cự linh hiện ra sau lưng Lý Vân Tiêu, trừng mắt nhìn xuống trong trận.
Trong hư vô truyền ra giọng Lam Nham Chủ:
A? Ngươi có thể diễn biến ra Thập Nhị Đạo Đô Thiên Thần Sát Linh?
Lam Nham Chủ vốn biến mất lại hiện hình, mắt quét qua mười hai cự linh, lộ tia khác lạ.
Lam Nham Chủ đứng trong trận không nhúc nhích, mặt hớn hở nói:
Vốn tưởng sẽ rất chán, bây giờ xem ra đáng giá mong chờ. Ngươi có thể phát huy được bao nhiêu uy lực của trận này?
Vẻ mặt Lam Nham Chủ háo hức muốn khiêu chiến.
Lòng Lý Vân Tiêu chìm xuống, đối phương càng như vậy càng đả kích niềm tin của hắn. Có lẽ như ngày xưa, mười hai cự linh hợp nhất thi triển ra một chiêu kinh thiên cũng chưa chắc đánh lùi được Lam Nham Chủ. Huống chi đòn công kích ngày đó là Phiên Thiên Phúc Địa Ấn trực tiếp dẫn đến trận pháp phản phệ, Đô Thiên Thần Sát trận tự động công kích chứ không phải Lý Vân Tiêu muốn chủ đạo.
Hiện tại Lý Vân Tiêu chỉ có thể điều khiển sáu cự linh, tăng thêm một đã là đột phá cực hạn, hơn nữa thì toi. Nhưng việc đã đến nước này, Lý Vân Tiêu không còn cách nào khác hơn. Dù sao thân thể tạo hóa cảnh cao hơn Lý Vân Tiêu hai đẳng cấp, hắn chỉ có thể cắn răng xông lên.
Trong trận pháp lại đi ra sáu cự linh. Cự linh thứ bảy khó khăn lung lay thân hình rồi bước ra khỏi hàng, huơ quang nhẫn trong tay chém xuống.
Lam Nham Chủ lộ vẻ mặt thất vọng:
Như thế nào? Năm cự linh khác chỉ có thể nhìn, không dùng được sao?
Lam Nham Chủ khẽ thở dài:
Làm ta mừng hụt một trận.
Một quyền đánh ra, không gian trận pháp xoay chuyển, bảy đòn công kích bị cưỡng é bẻ cong cuốn vào vòng xoáy quyển kình.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đầy trời là tiếng lực lượng nổ vang, hầu như không phân biệt được cảnh tượng. Người ngoài trận nhìn thì bên trong như một con quay lớn cắn nuốt tất cả.
Mười hai khôi lỗi không đỡ nổi trùng kích dần lùi bước chân ra sau.
Đám người Khúc Hồng Nhan căng thẳng kêu lên:
Làm sao bây giờ?
Cố Thanh Thanh ở trên cao hét to:
Một đám heo ngốc! Đương nhiên là cứu ta trước! Bản cô nương là hư cực thần cảnh, chỉ thua hắn một cảnh giới, sau đó chúng ta cùng nhau dốc sức hợp tác, có thể ức chế được hắn!
Lời này nhắc nhở mọi người thầm mắng mình ngu, lậy vậy mà không nghĩ tới đường cứu người.
Mạch xông lên, chiến thương đâm hướng xích bạc. Trên thương một mảnh huyết quang, ánh sáng đỏ chói mắt người.
Cố Thanh Thanh đẩy lực lượng lên tới cực hạn miễn cưỡng chống đỡ xiềng xích.
Bùm!
Hai vị hư cực thần cảnh hợp sức lại rốt cuộc chấn đứt xích bạc.
Biểu tình Cố Thanh Thanh trầm trọng hét to:
Mọi người cùng nhau ra tay, lúc này còn ai giấu diếm thì chết chắc! Bao gồm các ngươi nữa, hai tên ngốc đảo Huyền Ly!
Mạch và Cố Thanh Thanh biến thành hai luồng sáng từ trên trời giáng xuống, xuất hiện trong Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát trận, bắt đầu vận chuyển nguyên công.
Đám người Bắc Quyến Nam, Khúc Hồng Nhan biểu tình trầm trọng nâng công pháp của mình lên đến cực hạn.
Lực lượng khủng bố xuất hiện bên ngoài Đế Đan cung, đầy trời chập chờn cái bóng. Lực lượng cường đại chấn nhiếp, mỗi người cảm nhận áp lực cực mạnh như thể không gian bị chèn ép.
Chu Quân, Mạnh Trác bị lực lượng đầy trời đè xuống, biểu tình cực kỳ khó xem nhưng vẫn cứ do dự.
Trong trận ánh sáng truyền ra giọng của Lam Nham Chủ:
Hai tên lâu la các ngươi cũng cùng ra tay đi, nếu không lát nữa sẽ giết các ngươi!