Chương 2216: Thần khôi. (2)
Mọi người đều giật mình, không thể tưởng được Mục Chinh lại liều mạng như thế.
Mục Chinh cách bọn họ cũng không xa, mọi người đều hoảng sợ bay ngược ra sau.
Sắc mặt Hồ Lô Tiểu Kim Cương cũng đại biến, nhưng Nghịch Hồn Tiên kia bị đối phương cầm chặt, hoàn toàn không giãy ra được.
Hắc, chết đi!
Trong thiết khải truyền ra một tiếng cười lạnh, “Ầm ầm” thoáng một phát nổ bung
Hồ Lô Tiểu Kim Cương lập tức bị lực lượng tự bạo kia đánh trung, toàn bộ trời cao hiện ra không gian đứt gãy, một khe hở ngăm đen vắt ngang bầu trời.
“Phanh”
Trong lực lượng nổ tung cực lớn kia, bay ra một viên cầu toàn thân ánh vàng rực rỡ, thẳng đến bên ngoài trăm trượng mới dừng thân lại.
Viên cầu kia dâng lên vô số phù văn, đột nhiên rạn nứt, sau đó “Răng rắc” một tiếng nghiền nát, Mục Chinh từ bên trong chui ra.
Trên người của hắn hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng sắc mặt cực độ trắng bệch, trong mắt lóe ra sát ý, nhìn chằm chằm vào vùng nổ tung kia.
Da đầu tất cả mọi người thoáng cái run lên, trong tự bạo cường đại như thế lại vẫn bình yên vô sự?
Có thể thấy được thiết kế của thiết giáp khôi lỗi kia tinh diệu đến cỡ nào, do trong ngoài hai tầng tạo thành, lúc tự bảo, ngoại khải toàn bộ tự động thoát ly, năng lực sinh ra cũng bắn ra bên ngoài.
Đồng thời vì để tránh cho ngoài ý muốn xảy ra, nôi khải cũng sẽ lập tức ngưng cầu, hình thành phòng ngự vô cùng cường đại, bảo hộ chủ nhân phá không rời đi.
Đây vốn là một đòn sát thủ cuối cùng của Mục Chinh, nhưng vừa rồi dưới Nghịch Hồn Tiên, thần thức hồn phách bị đánh thẳng vào, khiến hắn lập tức thi triển ra sát chiêu
Dưới nổ tung trùng kích, cả người Hồ Lô Tiểu Kim Cương đã triệt để biến hình, cơ hồ trở thành một đoàn sắt vụn, Nghịch Hồn Tiên tuy rằng hình thái hoàn hảo, nhưng lại mất hết hào quang, chọc vào trong thân thể.
“Két, két”
Thân thể Hồ Lô Tiểu Kim Cương không ngừng phát ra âm thanh, đúng là Ký Ức Nguyên Kim phát huy tác dụng, dần dần trở lại như cũ.
Nhưng lục ban trên thân thể lúc đầu càng lúc càng lớn, tựa hồ ảnh hưởng đến thể chất khiến khôi phục phi thường chậm chạp.
Đoan Mộc Thương cả kinh nói:
Mọi người cùng nhau ra tay, chờ hắn khôi phục thì khó ai chế phục được hắn nữa.
Vừa rồi Mục Chinh một kích tự bạo kinh thiên động địa, tăng thêm Băng Sát Tâm Diễm và gần như Bất Tử Chi Thân, khiến tất cả mọi người đều kiêng kị vạn phần.
Bắc Minh Nguyên Hải nói:
Công kích bình thường đối với hắn căn bản không có tác dụng, mọi người vẫn nên xuất ra át chủ bài đi thôi.
Đột nhiên một tiếng “Ùm… ụm bò…. ò… ” du du truyền đến, hùng hồn và trầm ổn, khiến cho Thiên Địa đều run lên.
Tất cả mọi người biến sắc, cảnh giác nhìn lại mọi nơi .
Bắc Quyến Cổn Nam sau khi trúng một kích của Nghịch Hồn Tiên vẫn một mực đều trong hoảng hốt. Mười vạn năm qua linh hồn chi lực của hắn cũng đã tiêu hao thật lớn, căn bản khó có thể thừa nhận nổi.
Mà giờ khắc này thân hình hắn lại run lên, trong con ngươi đục ngầu lộ ra một tia tinh mang, tựa hồ thần trí thoáng cái khôi phục lại.
“Ùm… ụm bò…. ò… ”
Lại một thanh âm vang lên lên, bầu trời lần nữa run lên một cái, như có người đang chậm rãi tiến lên vậy.
Đây là có chuyện gì? Là vật gì?
Bắc Minh Nguyên Hải cũng khiếp sợ không thôi, có loại cảm giác run sợ không hiểu.
Ha ha, ngươi rốt cục đi ra sao? Bảo bối của ta.
Hồ Lô Tiểu Kim Cương tuy rằng thân thể vẫn là một đoàn sắt vụn, khôi phục cực trì chậm chạp, lại nhịn không được cười ha hả, trong mắt không ngừng tỏa ánh sáng.
Bỗng nhiên trong đám tế đàn phía dưới, trong Đấu chi tiểu tinh của Huyền Vũ tinh vực nổi lên hào quang, mấy chục cây cột sáng trực tiếp trùng thiên.
Ánh sáng màu xanh chớp động, những hào quang từ trong tế đàn phun ra hội tụ trên trời cao, hóa thành một đầu ngưu ảnh màu xanh cực lớn, che đậy vòm trời
Đầu Thanh Ngưu như một ngọn núi cao hiểm trở trùng điệp, hai mắt lập loè như tinh thần, hai cái cự giác như cột điện bằng sắt đứng vững, răng như một hàng lưỡi dao sắc bén.
Ở dưới trớiao, toàn bộ quang ảnh có dài cả ngàn trượng, từ chân đến lưng, càng cao đến 800 trượng, bàng nhiên cự vật, lập thiên mà đứng.
Tất cả mọi người lập tức hóa đá, há to mồm, nguyên một đám nhìn qua Thanh Ngưu kia đều ngây ra như phỗng.
Trên người Hồ Lô Tiểu Kim Cương “Phanh” thoáng một phát phục hồi một cánh tay, từ trong thân thể rút ra Nghịch Hồn Tiên, vung lên vào trong trời cao.
Một đạo phù văn màu bạc hóa ra, chợt lóe lên rồi biến mất.
Thanh Ngưu kia kêu dài một tiếng “Ùm… ụm bò…. ò… “, thân thể bắt đầu chậm rãi nhỏ đi, cuối cùng hóa thành lớn như trâu nước, hơn nữa hào quang đều thu liễm lại.
Mọi người lúc này mới nhìn rõ ràng, ngưu này cũng không phải là ngưu thậtu, mà là một cỗ khôi lỗi, nhưng trong hai mắt linh tính mười phần, hẳn có luyện hung hồn vào trong đó.
Khôi lỗi này. . .
Mục Chinh kinh hãi, trong mắt lóe ra sợ hãi, thân hình nhịn không được run rẩy:
Đây là, đây là thần khôi…a
Thần khôi là cái gì?
Bắc Minh Nguyên Hải kinh hỏi, khí tức của Thiết Ngưu kia cho tất cả mọi người ở đây một loại cảm giác áp chế, mỗi người đều biến sắc.
Yết hầu Mục Chinh “Khanh khách” vang lên vài tiếng, cuối cùng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào Thiết Ngưu màu anh kia, trong mắt có chút tuyệt vọng.
Bắc Quyến Cổn Nam sắc mặt nặng nề thở dài một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ phức tạp, nói:
Đây là sủng thú của Huyền Vũ Tinh Cung chi chủ, Linh Mục Địch đại nhân, đứng đầu quần hùng Lưỡng Giới Sơn — Tuần Thiên Đấu Ngưu.
Trong miệng của con thanh sắc thiết ngưu kia “Uồm uồm uồm uồm” kêu lên, trầm thấp mà xa xưa, chấn động lòng người.
Tuần Thiên Đấu Ngưu. . .
Mục Chinh kinh ngạc nói:
Sủng thú. . . Đây không phải là thần khôi sao?
Con ngươi của Lý Vân Tiêu chợt co rút lại, trong lòng đại chấn, hắn nhìn chằm chằm bộ dáng của thanh ngưu, thoáng cái nhớ lại bên trong Hải Hoàng Điện, trên vô số thạch trụ, gặp qua tương tự Chân Linh hình bò.
Hắn thất thanh kêu lên:
Vật này là Chân Linh?
Mọi người nghe vậy, đều là toàn thân đại chấn, hết đường thần sắc.
Bắc Quyến Cổn Nam nói:
Tuần Thiên Đấu Ngưu đích thật là một trong Chân Linh, năm xưa trong trấn ma chi chiến, nó gần như bỏ mình. Linh Mục Địch đại nhân thiên tân vạn khổ cầu người luyện chế ra giá phó khôi thân, để nó hồn phách có một chỗ ở.” Hắn cho đã mắt phức tạp, tư tự tựa hồ có chút bay xa.
Sắc mặt của Mục Chinh trắng bệch, nói:
Chân Linh hung hồn, lại thêm thần khôi chi thân. . .
Linh Mục Địch hừ lạnh nói:
Nghĩ không ra lấy khả năng của bản tọa, cũng sẽ có một ngày như vậy, đối phó chính là một ít Vũ Đế tồn tại, cũng cố sức như thế.
Thân thể của Hồ Lô Tiểu Kim Cương ở một chút phục hồi như cũ, nhưng khí thế lại không lớn bằng lúc trước. Bản thân lực lượng của Hồ Lô Tiểu Kim Cương sẽ không tiêu giảm, nhưng Linh Mục Địch linh hồn chi lực cùng với lực khống chế đối với thân thể càng trở nên suy yếu.