Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 511: Chương 511: Thần niệm Vũ Đế. (2)




Chương 509: Thần niệm Vũ Đế. (2)

Đế Già nói:

- Xem ra phải vận dụng chiêu đó, ta sợ sau chiêu này thì các ngươi chết toàn bộ, đỉnh lô và thủ hạ sẽ không còn.

- Thật cuồng vọng đến cực điểm!

Trong lòng Lỗ Đạo Tử phát cáu, khí thế trên người tăng cao tới cực điểm, làm cho thân thể Từ Thanh bắt đầu bành trướng, dường như đạt tới cực hạn nhất định mới dừng lại.

- Không có biện pháp, không biết bao nhiêu năm tháng trôi qua, ta suy yếu quá lợi hại. Không sử dụng chiêu đó thì có khả năng bị các ngươi trấn áp.

Lam sắc quang mang hiện ra trong mắt Đế Già, thần sắc trên mặt cũng trở nên nghiêm nghị, không biết từ nơi nào lại tuôn ra ma khí ngập trời, dần dần hội tụ vào trong hắc ma ảnh, khiến cho ma ảnh không ngừng rõ ràng.

- Ma khí lại tăng cường!

Lý Vân Tiêu cả kinh, lui về sau mấy bước, kêu lên:

- Lỗ Đạo Tử đại nhân, ma đầu kia giao cho ngươi!

Lỗ Đạo Tử ném cho hắn ánh mắt khinh bỉ, trong mắt nhìn qua hắc ma ảnh từ từ ngưng trọng.

- Bao nhiêu năm qua đi? Bây giờ ngay cả một đám ý niệm Vũ Đế cũng có thể ức hiếp ta.

Ánh mắt Đế Già thập phần bình tĩnh, nhàn nhạt nói ra:

- Mặc dù dùng trạng thái của ta thật không thể địch lại ngươi, các ngươi cũng không cách nào giết ta.

Ma khí trên người hắn không ngừng tuôn ra, hắc ma ảnh sau lưng hắn không ngừng quay cuồng, càng lúc càng lớn, càng ngày càng chân thật, dần dần huyễn hóa thành bộ dáng ba đầu sáu tay.

- Đây là...

Lỗ Đạo Tử hít một hơi lạnhà ngay cả hắn là Vũ Đế cũng cảm thấy tim đập thình thịch, tuy trên lực lượng không có cường đại như thế, nhưng không biết vì sao vừa thấy trạng thái của ma vật này thì hắn sợ run.

Đế Già nhẹ nhàng giơ tay lên, nói:

- Chiêu này trước mắt với trạng thái của ta rất khó khống chế toàn bộ, nhưng nếu các ngươi có thể tiếp được thì thắng!

- Không tốt, Đại Nhật Hoàng Quyền!

Ánh mắt Lỗ Đạo Tử trầm xuống, khí thế trên người bạo phát, quyền mang trong tay lập lòe, một quyền đánh ra giống như mặt trời tỏa sáng trong tay, ngàn vạn ma khí lập tức bị xuyên thủng, cả nội điện kim quang lóng lánh.

Tuy chỉ là một đám thần niệm Vũ Đế, nhưng mà lại ẩn chứa cửu thiên ý cảnh, quyền uy quá lớn, giống như vật đổi sao dời.

Tào Á Tinh cùng Tiền Vô Địch hoảng sợ há to miệng, ánh mắt lộ vẻ mừng như điên.

Hai mắt Đế Già vẫn không hề bận tâm, hai tay bấm pháp quyết, thì thầm:

- Ám vũ!

Đột nhiên hắc ma ảnh ba đầu sáu tay sau lưng hắn hoạt động, trên mỗi tay cầm một kiện pháp khí, từng đạo quang mang màu đen mang theo ma diễm ngập trời.

Quyền mang nhanh chóng bị ma khí bức ra, hơn nữa không ngừng bị ăn mòn thôn phệ, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Lỗ Đạo Tử biến sắc, thân thể bay lên trời, lao thẳng về phía hắc khí, hai tay như viên hầu mở rộng ra, vô số chân khí màu vàng bắn ra ngoài ngăn cản hắc khí.

Đế Già thần sắc vẫn lạnh nhạt, bí quyết không ngừng biến đổi, trên không trung hắc ma ảnh bắn ra hào quang to lớn, phá không mà lên, đánh thẳng vào chân khí màu vàng.

Tâm thần Lỗ Đạo Tử chấn động, rít lên một tiếng. Ném ra mấy cái ngọc bội màu trắng trong người ta, phía trên có lưu quang không ngừng chớp động, nhảy vào trong cột sáng đen sắp nổ tung kia, cuối cùng miễn cưỡng ngăn cản hắc khí, nhưng giờ phút này thân thể Từ Thanh dần dần rạn nứt, đại lượng huyết mạch nổ bung, máu tươi tuôn ra.

- Không tốt! Thân thể ta không thể duy trì được.

Lỗ Đạo Tử kinh hãi, ấn quyết trong tay Đế Già lại biến đổi, ma ảnh ba đầu sáu tay lớn hơn vài phần, trong tay đang biến ảo binh khí hình chùy, giờ khắc này cả nội điện đều rung rung, không ngừng nổ vang, dường như muốn sụp xuống.

Mọi người đều hoảng sợ không thôi, nội điện kết cấu rắn chắc là chuyện bọn họ đều biết. Ma đầu kia chỉ huyễn hóa ra binh khí đã có uy năng như vậy, làm cho cả đại điện dần dần sụp đổ.

- Tài Quyết!

Đế Già thì thầm, chùy ảnh màu đen giáng xuống, cho dù là bầu trời cũng sụp đổ, nội điện lờ mờ không ánh sáng.

Ầm ầm!

Cả đại điện lập tức bị hắc khí che lại, bộc phát ra các âm thanh chói tai, còn truyền ra một tiếng kêu thảm thiết.

- Ngọc Thanh Kính!

Trong hắc khí truyền ra tiếng giận dữ của Lỗ Đạo Tử, trong đại điện bộc phát ánh sáng màu xanh, dường như đang xung phá hắc khí, sau khi giãy dụa vài cái thì bị chôn vùi.

Trong cả nội điện, tất cả đều hóa thành màu đen.

Không biết qua bao nhiêu lâu, hắc sắc ma khí dần dần tản ra, ma ảnh cũng biến mất không thấy gì nữa, Đế Già một người lẻ loi trơ trọi đứng trong nội điện, sắc mặt cực độ tái nhợt.

Phốc!

Hắn nửa quỳ xuống phun ra một ngụm máu tươi, hai vai đang không run lên.

- Cực hạn sao?

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn qua phía trước, không cam lòng nói:

- Vậy mà làm cho bọn chúng chạy thoát! Ta đã suy yếu đến bực này? Rốt cuộc là bị phong ấn bao nhiêu năm? Bây giờ Thiên Vũ Đại Lục là Thiên Đạo lịch bao nhiêu năm?

Trước nội điện chẳng biết lúc nào lại có một cái động vỡ ra.

Thì ra Lỗ Đạo Tử vào lúc cuối cùng liều mạng đánh ra một kích là đánh vỡ nội điện, chạy trốn để khỏi chết. Hắn và Tiền Vô Địch, Tào Á Tinh ba người lao ra trước tiên, biến mất vô ảnh vô tung.

Cả nội điện giờ phút này chỉ còn lại một thi thể đen kịt, đúng là Cảnh Thu, hắn ở dưới hắc ma khí bao phủ đã sợ run, trực tiếp bị ma khí nhập vào cơ thể, chết không thể chết lại.

Mà Lý Vân Tiêu sau lưng Đế Già và La Thanh Vân bị khảm trên vách tường đã biến mất không thấy.

- Bỏ đi, trước rời khỏi đây rồi nói sau.

Đế Già kéo thân thể trọng thương hóa thành một đạo hắc quang trực tiếp rời khỏi nội điện, biến mất không thấy.

Thật lâu ở trong đại điện có một vòng tròn hiện ra, tản mát ra ánh sáng nhu hòa.

Vòng đồng này có một bóng người chui ra ngoài, thật sự là Lý Vân Tiêu, một tay hắn nhấc La Thanh Vân, một tay nhấc lấy thạch thú nhìn qua chung quanh, hắn bắn thần thức ra ngoài, phát hiện xác thực không còn nguy hiểm thì mới chui ra, hai người té trên đất.

La Thanh Vân ngã kêu rên một tiếng, trợn mắt cả giận nói:

- Thiên Linh Hoàn chính là vật ta luyện hóa, tại sao ngươi có thể dùng nó lập tức mở hư không chạy đến đây?

Lý Vân Tiêu mắt điếc tai ngơ, chỉ ngơ ngác nhìn qua hướng Đế Già rời đi, thì thào lẩm bẩm:

- Rốt cục vẫn để hắn trốn thoát, lần này phiền toái rồi.

La Thanh Vân dường như thương thế rất nặng, nằm trên mặt đất giãy dụa đứng lên, khẽ nói:

- Cuối cùng hắn vẫn cực kỳ suy yếu, nếu khi đó chúng ta không có đi, có nhiều khả năng sẽ trấn áp hắn.

Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:

- Ma khí kia không phải thứ chúng ta có thể ngăn cản, trừ phi chân long chi khí cùng thần dịch lực của ta vẫn còn. Nếu không cho dù là Lỗ Đạo Tử là một đám thần niệm Vũ Đế cũng vô dụng. Vừa rồi mặc dù đi ra nhiều lắm chỉ làm hắn bị thương, làm không tốt chính mình còn mất mạng.

La Thanh Vân ngây ngốc một chút, nói:

- Quản hắn khỉ gió, Thiên vũ Giới đại năng chi sĩ quá nhiều. Sau khi rời khỏi đây sẽ có người thu thập hắn, cần gì làm phiền mấy con tôm tép nhỏ chúng ta quan tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.