Dận Vũ cung kính ôm quyền chào hỏi, lúc này vừa sợ vừa giận nói:
Không biết đám thủ hạ của ta làm gì đắc tội đại nhân, lại muốn đưa bọn chúng vào chỗ chết.
Viện lạnh lùng nói:
Trước đó ta bảo các ngươi không được ồn ào, chúng lại có mắt không tròng. Làm cho thời gian giữa ta và Trọc Khôn giảm nhiều, chúng tan xương nát thịt như thế là quá nhân từ rồi.
Ọt ọt!
Dận Vũ gian nan nuốt nước bọt, nội tâm thầm mắng tên điên, nhưng vẫn cố làm ra vẻ khách khí, giật mình nói:
Thì ra là thế. Nói như vậy là bọn chúng không đúng, quả nhiên chết chưa hết tội. Viện đại nhân trừng phạt thật đúng, nhớ năm đó ta và Trọc Khôn huynh tình như thủ túc, không thể nhìn hắn lần cuối cùng, ta cảm thấy hối hận cả đời.
Nội tâm của hắn lại sợ hãi người điên này sau khi giết Chân Linh sẽ ra tay với ba người bọn họ, tranh thủ nói mát, bắt đầu nói tới cảm tình giữa mình và Trọc Khôn.
Trên thực tế hai người vào mười vạn năm trước chưa nói với nhau bao nhiêu câu.
Viện cũng không biết là xúc động hay là không có ý định giết ba người bọn họ, lạnh lùng nói:
Lý Vân Tiêu đâu?
Nội tâm Dận Vũ khẽ động, vừa vui vừa lo, vui là nữ ma đầu này đối phó Lý Vân Tiêu, Lý Vân Tiêu hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Lo là nếu như Lý Vân Tiêu chết, như vậy tọa độ chân long ra đời biến thành hư ảo.
Nhưng trong nháy mắt hắn do dự, sát khí lăng lệ tới cực điểm bao phủ tâm thần của hắn, còn chưa đợi hắn phản ứng đã cảm thấy uy hiếp tử vong, trong lòng chấn động mãnh liệt, rốt cuộc bất chấp nghĩ nhiều, vội vàng chỉ vào phía trên nói:
Ở trong nội cung trên trời.
Vừa mới nói xong, sát khí kia tiêu tán không còn bóng dáng.
Dận Vũ đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.
Phụ vương!
Uyên run rẩy kêu một tiếng, nói:
Nữ ma đầu kia…
Dận Vũ lau mồ hôi trán, nhìn qua thiên cung trên cao, nói:
Lý Vân Tiêu chết chắc!
Hắn nói mang theo oán khí và lửa giận.
Uyên hít khí lạnh, run rẩy nói:
Chẳng lẽ nữ ma đầu kia…
Dận Vũ gật gật đầu, cắn răng nói:
Đúng thế, đây là lực lượng Thánh Ma! Nữ ma đầu này đã bước vào Thánh Ma rồi!
Nội tâm của hắn cực kỳ không cam lòng và phẫn hận. Bản thân mình trằn trọc vô số năm, bao giờ cũng muốn đạt tới đỉnh phong, thực lực của mình lại càng ngày càng yếu. Mà nữ ma đầu này chỉ thôn phệ Trọc Khôn là bước vào Thánh Ma.
Uyên đã giật mình, cả kinh nói:
Tại sao đơn giản như thế? Không chỉ là ăn Ma Tôn khác sao? Nếu dễ dàng như vậy, chẳng lẽ Thánh Ma quá nhiều sao?
Tâm tình Dận Vũ vốn không tốt, nghe vậy càng tức giận, quát:
Ngươi biết cái gì! Trọc Khôn vốn là cường giả Giới Vương cảnh, sau khi mất đi thân thể nên chuyển tu ma đạo. Tình huống có phần giống phụ vương, xem như cảnh giới giảm xuống, sau khi chuyển tu ma đạo lại khó đạt tới đỉnh phong. Huống hồ hắn hiện tại có lục đạo ma binh, bản thân chính là nửa Thánh Ma. Mấu chốt trong đó là hai người tâm ý tương thông, là hắn cam tâm tình nguyện dung hợp vào cơ thể Viện, như thế mới có thể giúp lực lượng dung hợp triệt để. Nếu như chỉ là thôn phệ đơn giản, Trọc Khôn không ngừng phản kháng, tuy có bổ ích nhưng uy năng không có gì sánh nổi.
Uyên giờ mới hiểu được, nói:
Thì ra là thế. Trọc Khôn thật ngốc mà, rõ ràng có thể ăn Viện, hết lần này tới lần khác lại muốn Viện ăn mình.
Dận Vũ cười lạnh nói:
Thứ này tên là ‘ tình cảm ’, mặc dù Trọc Khôn anh hùng cả đời, cuối cùng vẫn rơi vào nữ nhi tình trường. Ngươi vừa nói như vậy, ta thật sự nhớ một việc. Tuy Viện bước vào Thánh Ma, nhưng mà vi tình mà khổ sở, cũng không phải là không có nhược điểm.
Uyên cả kinh nói:
Phụ vương có biện pháp đối phó nàng sao?
Dận Vũ nói:
Vi phụ tung hoành thiên hạ trên trăm vạn năm, biện pháp gì không có? Hừ, chỉ là chúng ta vì sao phải đối phó Viện? Cứ để nàng đối phó đám người Thiên Võ Minh kia không tốt sao? Chỉ cần Thiên Võ Minh chết, một đời chân long mới xuất thế, tất có thiên địa cảm ứng, cũng không có người tranh đoạt với ta, chẳng phải tốt hơn việc đạt được tọa độ trong miệng Lý Vân Tiêu hay sao?
Uyên bừng tỉnh đại ngộ, cao hứng nói:
Phụ vương anh minh, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Dận Vũ nói:
Không làm gì cả, lẳng lặng chờ là tốt rồi. Chờ ngày thiên cung bị hủy diệt, chúng ta lại đi vào nhặt thi thể Lý Vân Tiêu là được rồi.
Ba người đứng trên trời cao, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tình huống phía trước.
Vào lúc này trong thiên cung rối loạn không chịu nổi.
Vừa rồi hơn mười Chân Linh lập tức bị giết làm bọn họ kinh hãi, rất nhiều trưởng lão Thiên Tiệm Nhai bị dọa ngốc.
Thực lực của đám Chân Linh này đều cao hơn bọn họ, nhưng tất cả chưa kịp phản ứng đã bị hủy diệt.
Nếu hóa thành bọn họ, sợ rằng không còn thi thể, không còn mảnh vụn nào cả, liền chết cũng không biết chết như thế nào.
Nhanh! Mau đóng cửa thiên cung lại.
Lập tức có trưởng lão kịp phản ứng, kinh hãi vội vàng kêu đóng cửa.
Sắc mặt đám người Lý Vân Tiêu cũng không dễ nhìn, lo lắng cái gì sẽ tới cái gì. Hơn nữa chuyện bọn họ quan tâm nhất chính là Viện có bước vào cảnh giới Thánh ma hay không.
Nếu như còn dừng lại ở Ma Tôn, mặc dù thôn phệ Trọc Khôn có thể ngăn cản giới lực, nhưng bọn họ vẫn có thể địch lại. Nhưng nếu như bước vào Thánh Ma thì…
Mặc dù là đám người Lý Mang Sơn cũng không thể làm được gì.
Thánh Ma là tồn tại cường đại hơn cả Giới Vương, hơn nữa còn vượt qua giới lực áp chế, trình độ khủng khiếp của nó có thể nghĩ.
Nam Khâu Vũ lớn tiếng nói:
Tất cả mọi người trấn định, hiện tại đóng cửa cũng không kịp, còn nữa đóng lại cũng vô dụng. Tất cả mọi người tán ra các nơi, có thể lui thì lui, cường giả ngoài Hư Cực lưu lại kháng địch.
Lúc này cả quản trường bỏ chạy tán loạn, lưu lại cũng không có mấy người.
Ngược lại cũng không thể trách bọn họ sợ chết, cả Thiên Tiệm Nhai này, thực lực Hư Cực chỉ có hai người, Nam Khâu Vũ và một thái thượng trưởng lão.
Còn có vài tên trưởng lão cũng lưu lại, sắc mặt già nua và bình tĩnh, hoàn toàn không rời đi.
Nam Khâu Vũ nói:
Mấy vị trưởng lão!
Trong đó một gã trưởng lão mở miệng nói:
Tông môn gặp nạn, chúng ta không muốn rời khỏi.
Một trưởng lão khác nói:
Thọ nguyên của chúng ta đã tới, sống lâu mấy ngày cũng vô ít. Vừa vặn lưu lại xem thực lực Thánh Ma là thế nào, có thể giải quyết một cọc tâm sự.
Nam Khâu Vũ nghe xong, cũng không tiện miễn cưỡng.
Lý Mang Sơn nhìn qua Lý Vân Tiêu, nói:
Minh chủ cũng lui ra đi, chờ lát nữa sẽ là thiên băng địa liệt, dùng trạng thái của minh chủ hiện tại sẽ không thể ứng phó.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
Gây phiền toái cho các vị rồi. Là ta giết Trọc Khôn, nhưng bây giờ họa tới cửa. Nếu các vị không địch lại, kính xin kịp thời rời khỏi, chỉ cần ta đi ra ngoài tùy ý cho nàng xử trí là được, chắc hẳn cũng không giận chó đánh mèo lên các vị.
Lý Mang Sơn nói:
Minh chủ nói mê sảng gì thế?
Phi Nghê nói:
Phu quân, theo ta đi thôi.