Ba người lạn lùng, trào phúng nhì nCông Dương Chính Kỳ.
Công Dương Chính Kỳ biểu tình cực kỳ khó xem cắn răng nói:
Các ngươi thật sự mố ntìm chân thân Minh Hỏa?
Lý Vân Tiêu, Vi Thanh phớt lờ Công Dương Chính Kỳ, hai người đang tân thiết bàn bạc xem cạy đi đâu.
Rất nhanh xác định phương hướng xong, Lý Vân Tiêu chỉ vào một hướng:
Chắc là bên này, đi theo ta.
Lý Vân Tiêu đi trước dẫn đường, phụ tử Vi Thanh theo sát.
Chỉ còn mình Công Dương Chính Kỳ đứng yên tại chỗ, tức giận giậm chân rồi lại không biết làm sao. Sức một mình Công Dương Chính Kỳ không ngăn được ba người.
Công Dương Chính Kỳ giậm mạnh chân, thở dài đành đi theo.
Mấy người đi khoảng một tách trà, Lý Vân Tiêu đột nhiên ngừng lại, đứng yên tại chỗ.
Vi Thanh lòng máy động hỏi:
Có chuyện gì? Chẳng lẽ…
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
Giống như bên ngoài,có lẽ lại là thứ giống quái bông.
Vi Thanh không giận ngược lại vui mừng liếm môi, cười nham hiểm:
Mấy thứ này toàn là tinh hoa Minh Hỏa ngưng tụ, chúng ở đâu?
Lý Vân Tiêu nhìn bốn phía, tùy tay chỉ mấy chỗ.
Nơi Lý Vân Tiêu chỉ dường như có vật gì đó run nhẹ trong lửa, bay tứ phía.
Vi Thanh mắt lóe tia sáng lạnh lập tức giơ tay lên, Âm Dương Nhị Khí bình bay ra ngoài. Mảng lớn âm dương nhị khí phun ra từ miệng bình một kích bắn vào trong lửa.
Tiếp theo truyền đến mấy tiếng rống giận dữ chấn ánh lửa run ẩy. Dao động nguyên lực cực mạnh khuếch tán chấn động tới chỗ nhóm Lý Vân Tiêu.
Công Dương Chính Kỳ xem mà đứng tim, biểu tình kinh hoàng nhìn bảo bình màu bạc.
Công Dương Chính Kỳ kinh kêu:
Thánh khí?!
Công Dương Chính Kỳ cũng có một món á thánh khí là Luân Hồi Đại Chuyển Bàn. Bảo bình hiện thân, Công Dương Chính Kỳ rõ ràng Luân Hồi Đại Chuyển Bàn rung rung, là hiện tượng huyền khí bị uy áp từ đẳng cấp.
Mấy giây sau có mấy con hỏa quái to lớn từ trong Minh Hỏa bốn phía bị âm dương nhị khí trảo túm ra kéo vào trong bình.
Không chỉ thế, Vi Thanh ngại chậm, hai tay liên tục đánh bắt ấn vào thân bình.
Trong phút chốc âm dương nhị khí dâng lên tích tắc bao tùm mấy trăm trượng, tất cả Minh Hỏa và hỏa quái đều bị hút vào.
Vi Thanh vừa lòng dùng ấn quyết điểm một cái, thu bảo bình vào tay.
Vi Thanh thản nhiên nói:
Giải quyết hết rồi, đi thôi.
Công Dương Chính Kỳ trợn mắt há hốc mồm ngơ ngác hỏi:
Cái… cái bình này là sao?
Nhưng không ai trả lời Công Dương Chính Kỳ, Lý Vân Tiêu, Vi Thanh. Vi Vô Nhai tiếp tục tiến lên trước.
Công Dương Chính Kỳ tức giận mặt xanh mét, gã biết trong thời gian vào Địa Giới thì bên ngoài đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Công Dương Chính Kỳ cứ nghĩ thực lực tăng nhiều khi ra ngoài sẽ lại khuấy động phong vân, thống lĩnh thiên hạ.
Hiện tại xem ra đó chỉ là mơ tưởng viễn vông, Công Dương Chính Kỳ không đánh lại hai người trước mắt.
Bốn người tiếp tục cảm nhận tần suất mỏng manh tiến lên trước, rất nhanh phát hiện không đúng. Bởi vì dao động lực lượng càng mạnh thì nhiệt độ ngọn lửa càng giảm thấp.
Sao có thể như vậy?
Lý Vân Tiêu khó hiểu hỏi:
Dọc đường đi phát hiện lực lượng càng mạnh thì nhiệt độ lửa càng cao, sao giờ trái ngược? Chẳng lẽ có huyền diệu gì? Chúng ta rơi vào cảnh khó?
Vi Thanh lên tiếng:
Hoàng Tuyền Minh Hỏa dù gì là giới lực ngưng tụ, khác với lửa bình thường cũng không lạ. Hơn nữa có biến hóa chưa chắc là việc xấu, đi mau đi.
Tâm tình Vi Thanh kích động và dâng trào, trong đầu liều mạng suy tính chút nữa thấy Minh Hỏa sẽ cướp giật thế nào.
Lý Vân Tiêu lặng im, giờ phút này không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể đi tiếp.
Không bao lâu sau nhiệt độ giảm nhanh xuống điểm không, càng tiến lên ngàn dặm đóng băng.
Trong không khí ngưng kết ra băng tịnh mỏng manh, mỗi khi hít thở sẽ phun ra khói trắng đậm.
Công Dương Chính Kỳ cũng lộ vẻ mặt kinh sợ, gã không biết trong Minh Hỏa có nơi nhiệt độ thấp như vậy.
Tiếp tục tiến tới trước, bắt đầu hiện ra cột băng, thô cỡ một vòng tay. Có ngàn cây cột xếp hàng đằng trước chặn lại tầm mắt mọi người.
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
Vật cực sẽ phản, thịnh cực sẽ suy. Trong Minh Hỏa không ngờ cực hạn thế này.
Vi Thanh gật đầu nói:
Việc khác thường tất nhiên có quái lạ, tất cả cẩn thận chút.
Tiến lên trước một khoảng cách, vòng qua mấy trăm cột băng, phía trước rộng mở hẳn, cột băng không còn dày đặc. Khí lạnh khiếp người. Cường giả Hư Cực thần cảnh như bọn họ cũng cảm thấy áp lực.
Lý Vân Tiêu chợt rùng mình kêu lên:
Mộng Vũ! Mộng Bạch!
Cách xa mấy chục trượng, chính giữa khu vực trống rộn lớn có một cây cột băng to lớn chống đỡ thiên địa, đường kính hơn mười trượng. Tỷ đệ Mộng Vũ ở trong cột băng, bọn họ ngồi đối diện nhau bắt ấn.
Biểu tình hai người đau đớn. Mộng Vũ nhíu chặt mày, nét mặt lo âu. Mộng Bạch há to mồm, biểu tình kinh khủng như đang kêu la, chắc tiếng hét vừa rồi là của gã.
Sao có thể như vậy?
Biểu tình của Lý Vân Tiêu tràn ngập kinh hoàng và tức giận, hắn lao hướng cột băng.
Một thanh âm già nua trầm giọng quát:
Đừng đụng vào cây cột!
Nhưng đã quá muộn, hai tay Lý Vân Tiêu đã đập vào cột. Trong phút chốc bàn tay Lý Vân Tiêu bị đóng băng, băng khí dọc theo cánh tay muốn đóng băng cả người hắn.
Bên cạnh cây cột lóe ánh sáng, một lão nhân áo trắng đáp xuống, biểu tình tức giận nhìn Lý Vân Tiêu, trong mắt tràn ngập trứ châm chọc và thương hại.
Đã kêu ngươi đừng đụng, tự tìm chết!
Công Dương Chính Kỳ thấy lão nhân liền vội tiến lên chào:
Chân quân!
Phụ tử Vi Thanh cảnh giác đề phòng, sợ Mộng Linh Chân Quân đột nhiên làm khó dễ.
Nhưng Mộng Linh Chân Quân phớt lờ ba người, lão tập trung nhìn Lý Vân Tiêu như chờ xem hắn chết thế nào.
Lòng Lý Vân Tiêu rất là bối rối, khoảnh khắc băng khí xâm nhập vào lòng bàn tay, nguyên cánh tay gần như mất tri giác. Sau đó có hàn khí cực mạnh xông vào ngũ tạng lục phủ, Lý Vân Tiêu còn chưa phản ứng lại thì thân thể bị đóng băng hoàn toàn.
Mắt Lý Vân Tiêu lộ tia giật mình hoảng sợ, nhưng chỉ khoảnh khắc khuôn mặt kinh hoàng bị đóng băng, cả người hóa thành tượng băng.
Trong linh hải thức hải của Lý Vân Tiêu cũng bị nhiều băng khí ập đến. Những hàn khí này không chỉ đóng băng thân thể mà còn đông cả hồn phách và thần thức.
Đột nhiên có lực lượng màu vàng hiện ra trong thức hải hóa thành hình dạng Lý Vân Tiêu, hai tay nhanh chóng bắt ấn lập tức ngưng kết xuất một tầng kết giới mùa vàng.
Răng rắc!
Lớp băng mỏng phủ lên kết giới sau đó bị đóng băng hoàn toàn. Thần thức Lý Vân Tiêu yên lặng ngồi xếp bằng trong kết giới, một tay bắt ấn không nhúc nhích, không biết là đã mất hết ý thức hay đã tiến vào trầm tịch.
Bên ngoài linh đài thức hải, đằng trước cột băng to lớn, thân thể Lý Vân Tiêu đã háo thành khối băng dung nhập vào cột băng lớn, giống như trên cây cột nhô ra cục u.
Công Dương Chính Kỳ kinh sợ hỏi:
Chân quân, Lý Vân Tiêu
Mộng Linh Chân Quân lạnh lùng nói:
Đã chết.
A!?
Đã chết!?
Không thể nào!
Công Dương Chính Kỳ, phụ tử Vi Thanh hết hồn, không tin được, lắc đầu nguầy nguậy.