Oanh long!
Cân bằng giữa hai bên nháy mắt bị đánh phá, thế giới của Viện băng vỡ ra, thân hình hắn bị đánh bay ra ngoài phun ra chất lỏng màu tối đen như mực.
Sắc mặt Viện dị thường tái nhợt, nhưng ngoại trừ bị thương còn vì sợ hãi.
Đừng, đừng giết ta!
Thấy Lý Vân Tiêu tiến về phía mình, Viện hoảng sợ không ngừng cầu xin.
Lý Vân Tiêu đột nhiên thở dài, vừa rồi dưới áp lực cường đại hắn không ngừng cảm ngộ, cảnh giới tăng lên rất nhiều. Hiện tại đánh bại Viện, cảm ngộ nháy mắt chấm dứt, làm cho hắn cảm thấy thập phần tiếc hận cùng không muốn.
Không giết ngươi? Cho ta một lý do không cần giết ngươi.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói, một kiếm chỉ vào đầu Viện, chỉ sợ hắn tiếp tục đùa giỡn hoa chiêu.
Sắc mặt Viện trắng bệch, nói:
Giữa ta và ngươi không oán không thù, vì sao phải giết ta!
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, hừ nói:
Nói vậy là không có lý do lưu mạng cho ngươi?
Viện lập tức cảm nhận được hàn ý trên thân kiếm, cực kỳ hoảng sợ vội vàng nói:
Ta có, ta có lý do!
Vẻ mặt hắn âm tình bất định, cuối cùng cắn chặt răng đưa ra thánh vật hình đa giác cổ quái, nói:
Thứ này cho ngươi, cũng đủ đổi lại một mạng của ta.
Đồng tử Lý Vân Tiêu co rụt lại, hỏi:
Đây là cái gì?
Viện trầm mặc, nói:
Ngươi đã là Giới Vương, có từng nghe qua Giới Văn Chương?
Cái gì?
Thân hình Lý Vân Tiêu đại chấn, thiếu chút nữa tâm thần thất thủ, kinh thanh nói:
Ngươi đùa giỡn hoa chiêu gì! Đừng cho là ta không biết lai lịch Giới Văn Chương, ngươi làm sao có được thứ này!
Viện cười hắc hắc một tiếng, trong mắt hiện vẻ âm lãnh, lạnh giọng nói:
Vì sao ta không thể có? Năm đó bổn tọa luyện hóa Ma giới, dĩ nhiên là có!
Lý Vân Tiêu đột nhiên ngây ngẩn cả người, trong đầu nhất thời hiện lên linh quang, nói:
Ngươi là người của Ma giới cũ, cũng chính là kẻ điên đã luyện hóa Ma giới đời trước? Không phải ngươi bị nhóm người Ma Ha cổ thần đánh trọng thương, trốn vào trong sơ sinh đại hỗn độn đại vũ trụ sao?
Viện sửng sốt, trong mắt tràn đầy lửa giận, cắn răng nói:
Ma Ha bọn hắn quả nhiên đã liên hệ ngươi! Không sai, ta chính là người điên kia, nhưng năm đó bổn tọa cũng không chạy tới sơ sinh đại hỗn độn đại vũ trụ, lúc ấy ta đã bị trọng thương, làm sao dám chạy loạn. Ta thi triển chút tài mọn bỏ chạy về Ma giới, luôn tiềm phục ở đây muốn tu luyện trở về, hơn nữa dùng đại trận vùi lấp khí tức của ta, tránh bị người của Luân Hồi địa phát hiện. Nhưng về sau ta phát giác tư nguyên của Ma giới không đủ cho ta trở lại cảnh giới Thiên Giới chi chủ!
Lý Vân Tiêu nói:
Thì ra là thế, còn Lục Sí đây? Hắn nên biết sự tồn tại của ngươi đi?
Hừ, miễn bàn tên phế vật kia!
Vẻ mặt Viện âm trầm, cắn răng nói:
Không thể tưởng được hắn lại vô dụng như thế! Năm đó bổn tọa giúp hắn hồi sinh, bồi dưỡng hắn thành Ma Chủ, còn bước vào cảnh giới Thiên Giới chi chủ, không ngờ còn bị người giết! Phế vật, phế vật! Nguyên bản ta đã đưa điều kiện với hắn, sau khi hắn luyện hóa hai giới đem ta dẫn vào sơ sinh đại hỗn độn đại vũ trụ, chỉ ở đó ta mới có thể khôi phục thực lực, thậm chí tiến thêm một tầng!
Lý Vân Tiêu nhất thời hiểu được nguyên nhân, nói:
Vậy tại sao ngươi muốn đoạt xá Viện? Ngươi có thể bàn điều kiện với nàng, bồi dưỡng nàng thành Thiên Giới chi chủ!
Viện cả giận nói:
Bổn tọa làm gì còn tính nhẫn nại? Đã bao nhiêu năm, ta thật sự muốn giết quay về Luân Hồi địa, đem đám người kia toàn bộ giết chết! Huống hồ muốn làm Thiên Giới chi chủ cũng phải có thiên phú, thiên phú nữ nhân này thật bình thường, có tu vi hiện tại xem như đã là cơ duyên lớn lao, hơn nữa đã đạt tới cực hạn, không khả năng tiếp tục tiến thêm phía trước. Cho nên ta mới đoạt xá nàng, bản thân ta còn đang nghĩ sau này mình nên làm sao bây giờ đâu!
Lý Vân Tiêu mỉm cười, tay trái chộp tới thu Giới Văn Chương, đột nhiên cảm thấy rung động. Hắn cười nói:
Thứ này đích xác có thể đổi mạng của ngươi, hiện tại rời khỏi thân thể Viện, chính mình đi thôi.
Cái gì? Ngươi muốn ta đi?
Viện trợn mắt cả giận nói:
Thật vất vả mới đoạt xá thành công, nếu ngươi tới muộn vài tháng còn chưa chắc ngươi thắng được cuộc chiến hôm nay! Ta không thể mất thân thể này!
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
Ngươi đã bại, phải nhận sự thật, mà không phải “giả thiết” hay “nếu”. Ta đã đáp ứng thả ngươi một mạng, cũng không đáp ứng cho ngươi mang đi thân thể của Viện. Nếu như ngươi không chịu rời đi, chỉ đành tiễn ngươi đi chết.
Ngươi…đáng chết!
Viện gầm lên giận dữ nhưng bị thanh kiếm uy hiếp, vẫn lựa chọn lập tức rời đi.
Ngay tiếp theo thân hình Viện từ từ toát ra thật nhiều bọt khí màu đen, ừng ực tràn ra khỏi thân thể, chậm rãi lưu trên mặt đất, cuối cùng ngưng tụ thành một đoàn thịt nát dính như keo, sưu một tiếng bay lên hướng xa xa bỏ chạy.
Đột nhiên phía chân trời chợt lóe viêm mang cực nóng, một đạo hỏa nhận vô cùng khủng bố chém tới!
A!
Trong đống thịt nát truyền ra tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng, oanh một tiếng vỡ vụn trên bầu trời, sau đó bị ngọn lửa đốt thành tro bụi.
Người ra tay chính là Viện, thần sắc nàng tái nhợt, trên trán đẫm mồ hôi lạnh, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Hừ, còn muốn chạy! Đoạt xá bổn tọa, không chém ngươi thành ngàn vạn mảnh xem như ngươi tốt số!
Viện hung tợn nói, nói xong nàng cảm giác cả người vô lực, nháy mắt xụi lơ trên mặt đất.
Giờ phút này ba người tiểu Hồng bay qua, Tranh luống cuống nâng Viện đứng dậy, thân thiết hỏi:
Viện đại nhân không sao chứ?
Viện khoát tay không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu nói:
Lần này ta tới…
Viện chợt nói:
Không cần phải nói, ý đồ của ngươi tới đây ta đã đoán được.
Nàng thống khổ nhắm mắt lại, nói:
Ngươi giết Trọc Khôn, nhưng vừa rồi cũng đã cứu ta. Hơn nữa ta cũng không phải đối thủ của ngươi. Từ nay về sau ta và ngươi là người xa lạ.
Lý Vân Tiêu khẽ cười, gật đầu nói:
Như thế rất tốt.
Hắn ôm quyền:
Hai vị đại nhân, mục đích chuyến đi này đã đạt tới, sẽ không ở lâu, như vậy cáo biệt. Ngày khác nếu hữu duyên có lẽ còn có thể gặp lại.
Nguyệt sững sờ hỏi:
Lý đại nhân muốn đi sao?
Ánh mắt nàng thoáng ảm đạm, bộ dạng không muốn.
Lý Vân Tiêu nói:
Trong thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, cố gắng tu luyện, có lẽ trong tương lai còn cơ hội gặp lại.
Lý Vân Tiêu cáo từ, dẫn tiểu Hồng rời đi.
Nguyệt nhìn theo bóng lưng hai người biến mất, thì thào lẩm bẩm:
Ta thật sự hâm mộ tiểu Hồng muội đâu.
…
Sau khi trở lại Thánh Vực, Lý Vân Tiêu bắt đầu bế quan.
Hai năm sau, một đạo diệu pháp linh quang đột nhiên xuất hiện trên bầu trời Thánh Vực, hướng bốn phương tám hướng khuếch tán, bao phủ vạn dặm trường không.
Cả bắc vực trong khoảnh khắc đắm chìm trong cỗ thánh quang, toàn bộ võ giả đều sinh lòng cảm ứng, đột nhiên tâm động như có điều hiểu ra.
Loại dị tượng này kéo dài vài giờ sau, thánh quang tràn khắp cả đại địa bắc vực.
Rất nhiều võ giả đều tiến thêm một bước, trong lòng vô cùng cảm kích.
Giờ phút này trong chủ điện Thánh Vực bao phủ một tầng thánh quang mông lung, xung quanh đã sớm tụ tập rất nhiều cường giả, ai cũng nghị luận sôi nổi. Rất nhiều người ngồi tu luyện đương trường, được lợi thật lớn.
Trong đại điện, một thân ảnh lăng không hiện ra, chính là “Trác Thanh Phàm”, hắn kinh ngạc nhìn Lý Vân Tiêu, nói:
Ngươi đã bước chân vào Thiên Giới chi chủ cảnh, thật sự làm ta giật mình.
Lúc này trên người Lý Vân Tiêu tràn ngập thánh quang, cùng thần huy chiếu rọi, tự nhiên sản sinh khí tức vô cùng thần thánh.
Hắn khẽ cười, kháp quyết thu hồi dị tượng, khôi phục trạng thái bình thường, nói:
Vận khí!
Ha ha!
Trác Thanh Phàm nở nụ cười nói:
Vận khí chỉ là lời khiêm tốn của sự thành công mà thôi.
Lý Vân Tiêu nói:
Ma Ha đại nhân quá khen, có lẽ vì nghiên cứu được Giới Văn Chương cho nên được ích lợi không nhỏ đi.
Trác Thanh Phàm cảm khái nói:
Chúng ta đều nghĩ kẻ điên kia trốn vào sơ sinh đại hỗn độn đại vũ trụ, nhưng không nghĩ tới hắn vẫn còn ở trong tiểu hỗn loạn tinh vực. Nhưng cho dù hắn còn sống tạm, cũng rất khó quay về tu vi ngày trước.
Lý Vân Tiêu nói:
Đại nhân không cần cảm thán, đây chỉ là thiên lý tuần hoàn, cuối cùng sẽ có ác báo thôi.
Trác Thanh Phàm gật đầu:
Ngươi có thể đi chuẩn bị, thông đạo đã mở ra tháng trước, Tinh Vũ Bàn rất nhanh sẽ buông xuống.
Lý Vân Tiêu gật đầu, thân ảnh chợt lóe liền xuất hiện bên ngoài đại điện. Nhất thời mọi người đều giật mình tỉnh lại, nhanh chóng tiến lên:
Bái kiến minh chủ!
Lý Vân Tiêu giơ tay, một cỗ lực lượng nâng mọi người đứng dậy, nói:
Không cần đa lễ, ta đã không còn là minh chủ Thiên Vũ minh.
Ánh mắt hắn nhìn qua nam tử thanh y đứng cách đó không xa, nói:
Vi Thanh, tương lai giao cho ngươi.
Khuôn mặt Vi Thanh có chút động, lời tới bên miệng lại nuốt xuống, chỉ gật đầu.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
Vậy ta an tâm.
Giờ phút này mọi người tụ tập ngoài điện, toàn bộ cường giả hai giới kể cả Tranh cùng Nguyệt cũng đã tới.
Còn có người của Lý gia Lý Trường Phong bọn họ, không ít người cảm thấy buồn bã chảy nước mắt.
Lý Vân Tiêu cười nói:
La Thanh Vân, cuộc chiến giữa chúng ta chỉ sợ phải đợi ngày sau mất rồi.
Thân hình La Thanh Vân run lên, ôm quyền nói:
Luân Hồi địa sao? Sẽ có một ngày ta tới đó!
Ha ha, nói rất đúng!
Xa Vưu vỗ vai hắn, cười to nói:
Ta và ngươi đều là Long tộc, vốn là tồn tại cường đại nhất trong thiên địa, chúng ta cùng nhau cố gắng!
Lý Vân Tiêu cười nhìn vị lão hữu làm bạn với mình hai đời, giờ khắc này cũng không biết nên nói gì.
Xa Vưu cười mắng:
Nhìn gì vậy, nhìn ngươi hai đời, ta ăn cơm cũng không vô, hiện tại rốt cục có thể giải thoát rồi!
Lý Vân Tiêu bước nhanh tới ôm chầm Xa Vưu:
Đa tạ!
Xa Vưu chảy nước mắt ôm chặt hắn, mắng:
Hai nam nhân ôm một chỗ, ghê tởm đã chết! Ta là thiên địa chân long, bị người nhìn thấy sau này làm sao làm người!
Sắc mặt Trác Thanh Phàm đột nhiên khẽ biến, kinh ngạc nói:
Lại tới nhanh như vậy!
Hắn giơ tay kháp quyết, đánh lên không trung.
Sau đó một đoàn vầng sáng tản ra trên đại điện, ngũ thải tân phân, chậm rãi di động.
Trong vầng sáng tựa hồ sinh ra một mảnh vũ trụ, tinh quang chiếu ngời, một đạo ngân quang mang theo vũ trụ hồng mông lực chiếu xuống, chỉ giây lát đã trôi đi không thấy.
Ngay địa phương ngân quang xuất hiện có một la bàn ngân sắc trôi nổi, tản ra quang huy.
Trong mắt Lý Vân Tiêu vui vẻ, đưa tay chộp tới nhiếp vào trong tay, đồng thời vỗ nhẹ, ngân quang lưu chuyển, một viên đan dược tinh xảo đặc sắc hiện ra.
Hắn mừng rỡ hô:
Thủy Tiên!
Thủy Tiên tế ra Như Thị Ngã Văn, sinh mệnh chi hỏa của Phi Nghê đang mỏng manh nhảy lên.
Lý Vân Tiêu đem Niết Bàn đan bắn tới trôi nổi trên ngọn lửa, bị ngọn lửa mỏng manh thiêu đốt, linh khí xoắn ốc tản ra, nhiễu quanh ngọn lửa.
Lý Vân Tiêu nhìn chăm chú, phát giác thân ảnh Phi Nghê như ẩn như hiện bên trong.
Trác Thanh Phàm nói:
Đừng lo lắng, có Niết Bàn đan, không bao lâu Phi Nghê có thể sống lại. Ngươi đừng chậm trễ, theo Tinh Vũ Bàn đi đi. Nếu càng lâu quỹ tích thông đạo càng yếu, đi qua phiêu lưu càng lớn.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
Ta hi vọng gặp được Phi Nghê trước khi đi.
Trác Thanh Phàm cười nói:
Không được, nhanh nhất phải ba bốn ngày mới có thể niết bàn sống lại, hơn nữa còn ở trạng thái mê man, không chờ một năm nửa năm thì không tỉnh lại. Chẳng lẽ ngươi còn chờ được sao, nếu quỹ tích Tinh Vũ Bàn tiêu tán thì phiêu lưu thật lớn.
Khúc Hồng Nhan các nàng vừa nghe liền thúc giục hắn rời đi, Khúc Hồng Nhan miễn cưỡng cười nói:
Chỉ là mười lăm năm mà thôi, chẳng lẽ không tính toán trở về sao?
Lúc này Lý Vân Tiêu mới thở dài, ánh mắt lướt qua mấy vị hồng nhan tri kỷ.
Hắn nhàn nhạt cười, xoay người rời đi, chỉ lưu lại thanh âm quanh quẩn:
Ta rất nhanh sẽ trở lại!
Thân ảnh độc lập lẻ loi, dưới ánh sáng rực rỡ của Tinh Vũ Bàn, dần dần biến mất trước mắt mọi người.