Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 565: Chương 565: Thỉnh đại sư nhận lấy một quỳ của ta. (1)




Chương 564: Thỉnh đại sư nhận lấy một quỳ của ta. (1)

Nói đùa gì vậy!

Nếu những Thuật Luyện Sư này đi hết, thực lực toàn bộ dong binh đoàn Thái Điểu ít nhất hạ thấp một nửa! Đây đều là hậu cần mạnh nhất a, vô luận là thế lực thế nào, đều phải có một đám Thuật Luyện Sư ở phía sau chèo chống mới có thể xưng bá một phương.

Chu Tường cũng lập tức sợ ngây người, đầu óc trống rỗng. Nếu đám Thuật Luyện Sư này thật sự đi hết, hậu quả kia... , hắn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ!

- Đại sư, chư vị đại sư, ngàn vạn đừng xúc động, xúc động là ma quỷ ah!

Chu Tường vội bước lên phía trước trấn an đám núi lửa đang bùng cháy kia, nhưng hoàn toàn không làm nên chuyện gì, ánh mắt những Thuật Luyện Sư kia đều nhìn hắn như có đại thù giết cha, hận không thể dùng ánh mắt giết chết hắn.

- Ma quỷ? Các ngươi dám cắt đứt Vân thiếu đại sư giảng bài, các ngươi mới thật sự là ma quỷ, cút cho ta!

Hải Lâm vội vàng quăng ánh mắt cầu cứu về phía Lý Vân Tiêu, nếu những Thuật Luyện Sư này thậ sự rời đi, đừng nói Chu Tường, coi như là hắn đoán chừng cũng sẽ bị lột da.

Lý Vân Tiêu lúc này mới nói:

- Chư vị muốn rời khỏi dong binh đoàn Thái Điểu sao?

Hắn hướng thượng vị ngồi xuống, vắt chân lên, lãnh đạm nói:

- Đúng rồi, đã quên tự giới thiệu rồi, ta là Lý Vân Tiêu, hiện giờ chính thức tiếp nhận chức đội trưởng đại đội thứ tám dong binh đoàn Thái Điểu.

Hắn vừa nói xong, toàn bộ đại sảnh trở nên hoàn toàn yên tĩnh, không có một chút thanh âm.

- Vân thiếu đại sư là đại đội trưởng đội thứ tám.

Tất cả Thuật Luyện Sư đều khiếp sợ, thần sắc trên mặt từ ngơ ngẩn chuyển thành cuồng hỉ, nguyên một đám kích động mặt đỏ tới mang tai, có chút không thể tự kiềm chế.

Lý Vân Tiêu nhàn nhạt liếc nhìn mọi người:

- Nghe nói các ngươi ngày bình thường đều rất ngang ngược càn rỡ, rất khó quản lý ah. Chu Tường đội phó còn khóc lóc muốn rời khỏi nơi đây đấy.

- Không có không có, tuyệt không việc này!

Một đám Thuật Luyện Sư nhao nhao khẩn trương, Phương Thụy vội vàng biện hộ:

- Chúng ta đều bình dị gần gũi, hòa ái dễ gần, mọi việc đều rất tao nhã, đối xử mọi người cũng khiêm cung hữu lễ, tuyệt không hề lấy thân phận Thuật Luyện Sư ra đè người.

- Có phải không, Chu đội phó!

Hắn quay đầu nhìn Chu Tường, tròng mắt trừng còn lớn hơn cả chuông đồng, hung hăng trợn mắt nhìn xuống dưới.

Chu Tường bị trừng đến đầu óc phát mộng, biểu hiện tương phản cực lớn của đám Thuật Luyện Sư này khiến hắn có một loại cảm giác thê lương không nói nên lời xông lên đầu, trên mặt tràn đầy vẻ đau thương, nghẹn ngào nói:

- Các vị đại sư đều là người khiêm tốn, hào hoa phong nhã, ôn nhân từ tường, khéo hiểu lòng người, nói niệm quân tử, ôn nhu như ngọc... , ô, ô ô ô...

Nói đến phía sau, mọi ủy khuất cũng không nhịn được nữa dâng lên, ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm đầu khóc rống.

- Đúng đúng đúng!

Tất cả Thuật Luyện Sư đều vội vàng nói:

- Chúng ta đều khiêm cung hữu lễ, tính nết ôn hòa, về sau Vân Tiêu đại sư có lệnh, không ai dám không theo!

Hải Lâm và Chu Lôi đều lộ vẻ chóng mặt, bọn hắn nhìn đám Thuật Luyện Sư bình thường vênh váo tự đắc, lỗ mũi chỉ lên trời kia giờ phút này nguyên một đám khom người cúi người với Lý Vân Tiêu, son sắt thề thốt, cảm thấy cực độ không chân thật, có loại cảm giác mộng ảo.

Chu Lôi nuốt nước miếng một cái, khô khốc nói:

- Vân Tiêu đại sư am hiểu tinh thần công kích, những thứ chúng ta thấy không phải là ảo giác đấy chứ?

Hải Lâm cũng vỗ vỗ trán của mình, cảm thấy một hồi đau đớn. Lại nhìn Chu Tường ngồi chồm hổm trên mặt đất thương tâm khóc lớn, cảm thấy không giống như giả dối.

Lý Vân Tiêu cau mày nói:

- Thế nhưng hợp đồng của chư vị đại sư đều đã đến hạn rồi, dong binh đoàn Thái Điểu có tiếp tục ký với ngươi hay không, ta thật không rõ a. Vẫn nên hỏi Hải Lâm thiếu gia xem thử.

Thuật Luyện Sư các thế lực lớn đều là kí hợp đồng cả, thế lực cung cấp đại lượng các loại tài liệu cung ứng cho Thuật Luyện Sư tu luyện, từ đó lưu bọn hắn lại luyện chế cho mình. Chỉ có cực ít Thuật Luyện Sư sẽ thật sự gia nhập vào thế lực nào đó, như vậy tương đương với hoàn toàn hạn chế bản thân rồi.

Dù sao nơi cuối cùng trong suy nghĩ tất cả Thuật Luyện Sư đều không ngoại lệ đều là Thuật Luyện thánh địa -- Hóa Thần Hải!

- Hợp đồng?

Một gã Thuật Luyện Sư vội vàng chạy đến trước mặt Hải Lâm, khẩn cầu:

- Hải Lâm thiếu gia, xin cho ta tục ước với dong binh đoàn Thái Điểu đi! Ít nhất cũng phải tục ước năm mươi năm!

- Còn có ta, năm mươi năm làm sao đủ, ta muốn tục ước một trăm năm!

- Một trăm năm? Ngươi choáng nha ngươi cũng đã hơn trăm tuổi rồi! Lão tử muốn ký chung thân ước, cả đời đều ở lại dong binh đoàn Thái Điểu!

- Ta cũng muốn, khế ước chung thân! Bất quá trong hợp đồng phải có ghi rõ là phải Vân Tiêu đại sư ở dong binh đoàn Thái Điểu, nếu Vân Tiêu đại sư đi rồi thì ta cũng đi.

- Đúng đúng đúng, đại sư Vân Tiêu ở chúng ta ở, Vân Tiêu đại sư đi, chúng ta cũng đi!

Hải Lâm lập tức choáng váng, trong đầu nhớ tới phụ thân năm đó phải cực kỳ khổ sở mới cầu được những Thuật Luyện Sư này lưu lại, đưa ra đủ loại điều kiện, còn phải nhìn sắc mặt đối phương, mới có thể kí hợp đồng năm năm với đối phương. Hiện giờ lần này tất cả đều khóc lóc chủ động yêu cầu ký hợp đồng chung thân, tương phản này cũng quá...

Càng thêm khiến hắn kinh hãi là dù ký hợp đồng chung thân nhưng ràng buộc bọn hắn không phải là dong binh đoàn Thái Điểu, mà là Lý Vân Tiêu. Nếu Lý Vân Tiêu rời đi thì..., hậu quả kia...

Hắn trong lúc nhất thời cảm thấy đầu lớn lên, tiếng khóc hô yêu cầu ký hợp đồng chung thân ở bốn phía như vây lấy hắn, hắn cảm giác mình căn bản không ứng phó được loại tràng diện này, vội vàng hô:

- Nhanh, nhanh, Tả Thống lĩnh mau đi soạn hợp động với các đại sư, lại gọi cha ta đến đây nữa!

- Người phương nào lại gây huyến náo ở đội thứ tám!

Đột nhiên một tiếng hô từ đằng sau đại sảnh truyền đến, một lão đầu tóc trắng xoá mặt mũi tràn đầy giận dữ vọt ra, nhìn qunh mọi nơi một chút quát:

- Các ngươi đều đang làm gì đấy? Trên mặt nguyên một đám đều là nước mắt, chẳng lẽ có ai khi dễ các ngươi sao?

- Ta nghe nói có người muốn ký kết hợp đồng chung thân? Các ngươi không phải bị ngu đấy chứ?

Lão đầu trừng lớn mắt, hung hăng trợn mắt nhìn mọi người, nhưng hắn phát hiện mọi người đều lộ vẻ lạnh nhạt và kiên nghị, không vì hắn nói thế mà thay đổi.

- Lục đại sư!

Phương Thụy vội bước lên phía trước nói:

- Vị này chính đại đội trưởng đội thứ tám mới đến, chúng ta đều quyết tâm đi theo đại đội trưởng. Đại đội trưởng lưu chúng ta lưu, đại đội trưởng đi chúng ta đi!

- Ah?

Lão đầu hồ nghi nhìn hắn một cái, hừ lạnh nói:

- Một đám gia hỏa không có cốt gì! Người nào có thể khiến các ngươi bán đi tự do của mình, ký hợp đồng chung thân thế! Ta ngược lại muốn xem thử đội trưởng mới đến này là thần thánh phương nào.

Hắn đẩy đám đông ra, nhìn về phía đại sảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.