Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 377: Chương 377: Thử độc.




Chương 376: Thử độc.

Đinh Linh Nhi ở trong đám người, biểu tình cực kỳ trầm trọng. Đinh Linh Nhi căng thẳng hơn bất cứ ai, nàng lo cho an toàn của Lý Vân Tiêu, lòng vô cùng thấp thỏm.

Bách Lý Công Cẩn nhíu mày, mắt lóe tia hoảng sợ la lên:

- Đna này . . . Thật sự có độc!

Yên lặng, tĩnh lặng như chết.

Ồn ào!

Xung quanh Chu gia nổ tung, tất cả ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm. Phủ Chu gia thật sự muốn dùng đan độc dược hại thiếu niên này?

- Oa, thật không vậy? Ta ngạc nhiên đến rớt cằm. Thật sự có độc?

- Không thể nào! Có phải tiểu tử này giở trò quỷ bỏ độc vào không?

- Mấy ngàn người đứng xem, có vô số cường giả, một Vũ Quân bình thường có thể giấu diếm mọi ánh mắt bỏ độc sao?

- Nhưng . . . Nhưng thế này quá khoa trương, Chu gia tồi tệ đén mức này sao?

- Ài, lão đệ, hai chúng ta thật ngây thơ.

- Ài, tam quan bị hủy rồi, hoàn toàn vỡ nát.

Chu Dương Tiêu cảm thấy da đầu tê dai, đầu óc choáng váng.

Chu Dương Tiêu gằn từng chữ:

- Bách Lý đại sư thật sự điều tra rõ sao?

Giọng Chu Dương Tiêu run run. Mọi người không ai nhìn thấy Lý Vân Tiêu động tay chân gì, nếu thật sự trong đan dược có độc, Chu Dương Tiêu nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Còn một khả năng khác là Bách Lý Công Cẩn giở trò, nhưng thân phận của đối phương.

Quả nhiên sắc mặt Bách Lý Công Cẩn khó chịu, nhưng lão thông cảm cho tâm tình của Chu Dương Tiêu.

Bách Lý Công Cẩn lạnh nhạt nói:

- Nếu Chu tộc trưởng không tin thì tự mình nếm một viên đi.

Chu Dương Tiêu nhìn đan dược đỏ rực, lòng dâng lên chút hy vọng.

Chu Dương Tiêu quát to:

- Thất trưởng lão, ngươi hãy thử xem đan dược này có độc hay không!

Thất trưởng lão Chu Bác là người có thực lực mạnh nhất trong đám người Chu gia, Vũ Tông đỉnh cửu tinh. Chu Bác nghe hiểu ý của Chu Dương Tiêu, nếu Bách Lý Công Cẩn nói có độc tức là trăm phần trăm có độc, hiện tại điều duy nhất chứng minh trong sạch đó là gã nuốt viên đan độc dược vào, dùng chân khí ức chế độc tính. Miễn không trúng độc thì có thể nói ngược lại là không bị độc.

Chu Bác hiểu sự việc nghiệm trọng, gã bước nhanh tiến lên trước, gã rất tự vào chuyện này. Chu Bác cách cảnh giới Vũ Hoàng chỉ có một bước, trên đời này cơ hồ không có độc dược gì hại được gã.

Chu Bác hừ lạnh một tiếng:

- Lão phu không tin đan dược trị thương sẽ có độc, hừ!

Chu Bác cầm viên đan độc dược, không thèm nhìn đã ném vào miệng, vẻ mặt giễu cợt.

Chu Bác nuốt đan dược vào bụng, lập tức vận chuyển chân khí bao lấy đan dược. Chu Bác vận chuyển sơ, không phát hiện có gì khác lạ thì cười nhạt, gật đầu ra hiệu với Chu Dương Tiêu.

Chu Dương Tiêu thầm thở phào:

- Phù phù.

Chu Dương Tiêu thế này mới nhận ra người gã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Chuyện này liên quan danh dự mấy ngàn năm của Bách Lý Công Cẩn, tuyệt đối không thể bị hỏng trong tay gã. Chu Dương Tiêu nhìn lướt qua có, cuối cùng dừng lại trên người Lý Vân Tiêu.

Chu Dương Tiêu nói:

- Hiện tại người Chu gia ta lấy thân thử đan chứng minh không có độc, ngươi ăn nói sao với Chu gia ta? Chuyện hủy danh dự này là mối thù lớn không chết không ngừng! Nghĩ tình ngươi sắp tỷ thí với Ngọc Sơn, tạm thời tha cho ngươi một mạng. Nhưng chuyện này sẽ không cho qua, ít nhất đưa ra năm trăm vạn khối trung phẩm nguyên thạch xin lỗi, nếu không hôm nay đừng hòng rời đi!

Chu Dương Tiêu nói một lèo, nhưng thấy Lý Vân Tiêu cười nhạt, đám người không thèm nghe gã nói chuyện mà kinh hoàng trợn to mắt nhìn sau lưng gã.

Đệ tử Chu gia kinh hoàng hét lên:

- Thất trường lão, thất trường lão làm sao vậy?

Chu Dương Tiêu giật mình vội quay đầu lại. Chu Bác đôi mắt vô thần đứng gây như phỗng, làn da đã đổi màu lấm tấm như cây nấm độc sặc sỡ.

Chu Dương Tiêu hoảng hốt vậy chạy lên xem:

- Thất trưởng lão!

Chu Bác phun ra ngụm máu đen:

- Phụt.

Chu Bác ngửa người té ra sau.

Rầm!

Chu Bác té xuống đất tắt thở.

- A!

Đám người hoảng sợ thụt lùi ra xa, kinh hoàng nhìn. Chu Bác là cao thủ Vũ Tông nổi danh đã lâu, được gọi là đệ nhất nhân dưới Vũ Hoàng, vậy mà bị một viên đan dược nho nhỏ độc chết, hỏi sao mọi người tin nổi?

Chu Dương Tiêu ngửa đầu rống to:

- Thất trường lão, thất trường lão!

Cổ Chu Dương Tiêu nổi gân xanh, sát khí tỏa định Lý Vân Tiêu chặt chẽ, chỉ cần thần niệm của gã động một cái là đòn công kích lôi đình vạn quân sẽ đánh hắn tan xương nát thịt không chừa mẩu xương.

Trên bầu trời Thượng Dương thành, Chu Cẩn, Tân Bì, Áo Địch Già nhìn xuống dưới. Trước khi Chu Bác gục ngã thì ba người vẻ mặt còn bình tĩnh, lúc này biến sắc mặt, mắt lóe tia hoảng loan.

Biểu tình Tân Bì nghiêm túc hỏi:

- Đó là độc gì mà có thể độc chết Chu Bác? Hơn nữa lặng lẽ không kịp rên một tiếng? Trên đời này có lạoi độc dược ác độc như vậy sao?

Mắt Chu Cẩn lấp lóe tia sáng, nỗi lòng dao động rất mạnh:

- Chu Bác tuyệt đối là đệ nhất nhân dưới Vũ Hoàng vậy mà chết ngay lập tức, nếu đổi lại chúng ta . . .

Áo Địch Già trầm giọng nói:

- Lý Vân Tiêu này rất bí ẩn, ta cảm thấy hắn có vấn đề. Ta đề nghị trực tiếp bắt Lý Vân Tiêu về tra hỏi.

Vẻ mặt Chu Cẩn kỳ dị hỏi:

- Sao ngươi biết là Lý Vân Tiêu hạ độc? Ngươi nhìn thấy?

Áo Địch Già hừ lạnh nói:

- Hừ! Có phải lần trước ngươi được hắn cho ích lợi nên luôn bênh hắn không? Trừ Lý Vân Tiêu hạ độc ra còn ai? Hay ngươi muốn nói với ta là người Chu gia hạ độc? Hoặc là Bách Lý Công Cẩn làm?

Chu Cẩn tức giận quát:

- Áo Địch Già, ngươi đừng ngậm máu phun người! Ta từ chỗ Lý Vân Tiêu được một khối trận đồ tàn kheuyết nhưng vậy thì sao? Hắn chỉ là Vũ Quân bình thường, chẳng lẽ trước mắt của ngươi và ta có thể thần không biết quỷ không hay hạ độc sao? Ngươi hỏi Tân lão đại xem hắn có nhìn thấy không?

Tân Bì nhìn Lý Vân Tiêu, trầm giọng nói:

- Đúng là ta không thấy Lý Vân Tiêu ra tay, nhưng Chu gia tuyệt đối không thể hạ độc. Không nói dến Chu gia không có vật kịch độc như vậy, dù có cũng không thể lấy Chu Bác ra đùa. Vì Chu Bác chắc chắn sẽ vào Vũ Hoàng. Hiện tại xem ra nghi ngờ lớn nhất là Bách Lý Công Cẩn.

Áo Địch Già biến sắc mặt kinh kêu:

- Tân lão đại, không thể nghi ngờ lung tung! Thân phận của Bách Lý đại sư . . .

Tân Bì thở dài bất đắc dĩ nói:

- Đúng vậy. Với thân phận của Bách Lý đại sư sẽ không làm r48k, vậy vẫn là khả năng Lý Vân Tiêu hạ độc lớn nhất, nhưng sao có thể không ai thấy hắn hạ độc được? Không nói ba chúng ta, bên dưới có ít nhất mấy trăm người thực lực mạnh hơn Lý Vân Tiêu!

Tân Bì gõ đầu mình, vô cùng khó hiểu nói:

- Nhức đầu quá, thôi chờ xem tình huống phát triển thế nào đi. Lý Vân Tiêu cũng to gan thật, nói sau lưng hắn không có ai xúi giục thì ta không tin.

Bên dưới, Lý Vân Tiêu chẳng hề sợ sát khí của Chu Dương Tiêu, hắn lạnh lùng nói:

- Như thế nào? Hạ độc không được giờ định tự mình ra tay sao? Hừ hừ, danh dự của Chu gia . . .

Mặt Chu Dương Tiêu dữ tợn nói:

- Tiểu tử, hôm nay mặc cho ngươi múa mép khua môi thế nào cũng đừng hòng sống sót rời đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.