Lâm nói:
Có rất nhiều người thiên mệnh chọn trúng nhưng phải trải qua sóng to gió lớn đào thải, sống sóng đến cuối cùng mới được.
Lý Vân Tiêu nghe phát mệt, quát:
Nói nhảm nhiều quá, nói thẳng ra là không chịu cho chứ gì? Chân Vĩ Linh vốn là vật của Thiên Phượng, nên thuộc về huyết mạch Thiên Phượng. Ngươi chiếm vật thuộc về nàng ấy thì có đạo lý gì?
Linh Mục Địch hoàn toàn biến sắc mặt vội ngăn lại:
Đừng nói bậy bạ!
Quả cầu ánh sáng vàng tối đi một chút, thật lâu không có thanh âm truyền ra.
Tuy thân hình Linh Mục Địch bằng kim loại nhưng giờ ngũ quăn nhăn nhúm lại một chỗ, bộ dáng nóng ruột nóng gan.
Lý Vân Tiêu nói:
Ta nói bậy cái gì? Vốn là đạo lý thế này.
Trời, ngươi còn nói nữa!
Linh Mục Địch đau đầu như búa bổ. Nếu đắc tội Lâm thì chẳng những không lấy được Thiên Phượng Chân Vĩ Linh còn để lại ấn tượng xấu.
Linh Mục Địch kêu Lý Vân Tiêu đến tìm Lâm trừ vì Mạch ra quan trọng nhất là để Lâm ủng hộ thân phận chủ Giới Thần Bi của Lý Vân Tiêu.
Dù sao cường giả tạo hóa cảnh trong thiên hạ hiện nay đếm trên đầu ngón tay, nếu được Lâm ủng hộ thì tương lai con đường Lý Vân Tiêu đi sẽ bằng phẳng hơn nhiều.
Trong quả cầu ánh sáng vàng phát ra thanh âm:
Ngươi là người Giới Thần Bi lựa chọn trong thời đại này sao?
Thanh âm nhẹ nhàng, dường như Lâm không tức giận.
Lý Vân Tiêu bình tĩnh đáp:
Đúng rồi.
Quả cầu ánh sáng vàng xoay mấy vòng:
Tu vi quy chân cảnh, thân thể dung thông cảnh, nếu là mười vạn năm trước thì chỉ là nhãi nhép. Nhưng nghe Linh Mục Địch vừa nói thì ngươi cũng khá trong thời đại này?
Linh Mục Địch sợ Lý Vân Tiêu lại nói linh tinh, vội lườm hắn.
Linh Mục Địch cướp lời:
Ha ha ha, tàm tạm, tàm tạm.
Lâm nói:
Truyền thừa của thời đại này yếu đến vậy sao? Yếu đến thế mà có được Giới Thần Bi vậy nữ nhân bên ngoài sở hữu Thiên Phượng Chân Vĩ Linh cũng không có gì.
Lý Vân Tiêu:
. . .
Linh Mục Địch hỏi ngay:
Vậy xin đại nhân ban linh đi.
Lâm hừ mạnh:
Ta có nói sẽ cho Chân Vĩ Linh sao?
Linh Mục Địch mừng thầm, nghe câu này thì còn đường vớt vát.
Linh Mục Địch dẻo miệng thuyết phục:
Mấy người mà đại nhân thấy trước mắt đều là chủ lực tương lai trải qua ma kiếp. Chúng ta làm tiền bối từ mười vạn năm trước may mắn sống sót ít nhiều gì cũng nên cho họ chút trợ giúp đi?
Lâm lặng im. Lý Vân Tiêu thấy ra Lâm dao động, thế là hắn không lên tiếng.
Một lát sau Lâm nói:
Ta có thể cho bọn họ một cơ hội, thử xem cơ duyên của họ, cũng coi như ướm thử thiên ý. Nếu thiên ý đồng ý để ta lấy Chân Vĩ Linh ra thì ta không còn lời nào để nói.
Linh Mục Địch vui vẻ hỏi:
Trắc nghiệm thế nào?
Lâm nói:
Chờ Thiên Phượng niết thể thoát khỏi tu luyện rồi nói tiếp. Nàng tới đây không dễ dàng, ta khai sáng ra động thiên phương này kéo dài mười vạn năm, dùng mười hai cọng lông Thiên Phượng, nay ba cọng duy trì nó không còn bao nhiêu lực lượng. Thiên Phượng niết thể có thể thu nạp được bao nhiêu phải xem tạo hóa của chính nàng ấy.
Diệu Pháp Linh Mục của Lý Vân Tiêu xuyên thấu ra ngoài điện, hiện tại trạng thái của Phi Nghê đã tiến vào nhập định, trong một lúc không ra được.
Nhưng Lý Vân Tiêu không gấp, ở trong nhập định càng lâu thì càng chiếm lợi, đến lúc vượt qua thử thách càng có phần thắng lớn.
Lâm tiếp tục bảo:
Ngươi là Thương Yêu?
Mạch rùng mình, cảnh giác ngay.
Mạch biết bị Lâm để ý, cảnh giác đáp:
Đúng vậy!
Lâm nói:
Ta thấy dao động nguyên lực trên người của ngươi, đã tu luyện thánh công ta để lại?
Mạch không dám phủ nhận, chắp tay nói:
Đúng là tại hạ kế thừa, đa tạ tiền bối đại nhân.
Lâm bình tĩnh lạnh nhạt nói:
À, chắc vừa được truyền thừa không lâu. Ngươi có thể lấy được thánh công của ta xem như ngươi có cơ duyên nhất định. Nhưng thánh công này tạo ra đo ni đóng giày cho tộc Phạn Yêu ta, ngươi lỗ mãng tu luyện e rằng sẽ lạc lối, cuối cùng hoặc là tẩu hỏa nhập ma, hoặc chết.
Cái gì?!
Mạch hết hồn, vừa nóng nảy vừa tức giận liếc Lý Vân Tiêu.
Mạch quay sang nhìn đoàn sáng, hỏi:
Tiền bối nói có thật không?
Lâm nói:
Nực cười, ta lừa ngươi làm gì? Đương nhiên ngươi không cần tin ta, cứ coi như ta nói nhảm đi.
Mạch biểu tình hơi khó xem chắp tay hỏi:
Vậy tiền bối có cách hóa giải không?
Quả cầu ánh sáng àng không đáp, độ sáng lại tối đi, tĩnh lặng.
Mạch nóng nảy rốt cuộc lại chắp tay hỏi:
Tiền bối, có cách hóa giải không?
Quả cầu ánh sáng vàng lại im lặng, Mạch hỏi vài lần, trán nổi gân xanh nhưng không dám sùng lên.
Quả cầu ánh sáng vàng sáng lên, giọng Lâm truyền ra:
Lải nhải cái gì? Tất nhiên là ta biết, nhưng không thích cho ngươi biết.
Mạch kiên nhẫn nói:
Mong tiền bối nghĩ tình cùng là mạch yêu tộc mà cho biết cách hóa giải.
Lúc này trừ kiên nhẫn ra Mạch không còn cách nào khác.
Lâm nói:
Ha ha, thánh công bao gồm toàn diện, ngươi không có nhân vật Phạn Yêu tuy tu luyện sẽ xảy ra vấn đề nhưng chỉ cần chú ý cẩn thận, với tư chất của mình và cẩn thận ứng đối, tự mình giải quyết vấn đề trong đó thì mới càng lĩnh ngộ sâu sắc hơn lực lượng thánh công.
Mạch bực hết sức, hai tay giơ cao qua đầu gập mình chắp tay vái:
Lâm đại nhân, xin đừng đùa nữa! Mong nghĩ tình cùng chung mạch yêu tộc mà ban cho ta cách hóa giải đi!
Lâm lên tiếng:
Vậy thì . . . Thấy ngươi sợ chết khiếp, thật là đời sau kém hơn đời trước. Thôi thì ta cũng cho ngươi một thử thách, nếu vượt qua được thì ta sẽ tự mình truyền thánh công cho ngươi.
Mạch mừng như điên, vội hỏi:
Đa tạ Lâm đại nhân! Không biết là thử thách gì?
Lâm nói:
Chút nữa ngươi sẽ biết, nhưng ngươi cũng nên có sự chuẩn bị, nếu không qua được thử thách thì sẽ chết.
Mạch giật mình kêu lên:
Cái gì? Chết???
Mạch sắc mặt âm trầm nói:
Đây là thử thách gì mà cần ta dùng mạng sống đặt cược?
Ha ha ha! Mạng ngươi là thứ gì? Nếu không phải ngươi cầu xin thảm thiết quá, ngươi nghĩ ngươi có tư cách đánh cuộc sao?
Lâm cười nhạo châm chọc:
Nếu ta không nghĩ tình mạch yêu tộc thì ta thèm để ý gì ngươi?
Mạch nói:
Xin Lâm đại nhân nói kỹ càng về thử thách, ta sẽ suy nghĩ có tham gia hay không.
Lâm nói:
Không giải thích gì hết, thích tham gia thì tham gia.
Mạch:
. . .
Mạch vừa tu luyện Phạn Yêu thánh công không lâu, không phát hiện có điều gì không ổn nhưng gã rất tin lời Lâm nói. Mạch đứng ngây tại chỗ không biết nên làm sao.
Linh Mục Địch không quan tâm chuyện của Mạch, im lặng đứng một bên.
Lý Vân Tiêu nhắm mắt lại tiến vào trạng thái tu luyện chờ Phi Nghê xuất quan.
Mạch biết mấy người kia đang trả thù việc gã cướp đan, lòng chua xót. Không giành được Thiên Vận Tạo Hóa đan lại còn đắc tội một đám người. Mạch sẽ đi theo Lý Vân Tiêu mười năm, trời biết sẽ ra sao ngày mai.
Trong khi Mạch rối rắm thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến nguyên lực dao động, tần suất cực thấp, dường như là từ ngoài động thiên truyền vào. Những người có mặt nơi đây toàn là cao thủ tuyệt đỉnh nên cảm ứng được ngay.
Có người xông cấm địa!
Lý Vân Tiêu tỉnh lại từ nhập định, chân mày cau.