Diệp Nam Thiên khẽ thở dài:
Để đám người này lại là tai họa.
Mặt Lý Vân Tiêu xanh mét nói:
Bọn họ đều là đại thuật luyện sư, có hơn trăm người, là tài phú khó thể đánh giá của Thiên Vũ giới, không lẽ đại nhân muốn tàn sát thật sao?
Một thuật luyện sư hét to:
Các ngươi có ý gì? Muốn giết chúng ta thật sự? Đầu óc của các ngươi có bị gì không? Chúng ta là trên trăm vị đại thuật luyện sư!
Diệp Nam Thiên chỉ vào người đó:
Vân thiếu gia nhìn loại não rỗng này đi, thế này là tài phú sao? Bọn họ suýt giết chúng ta, giờ phút này còn cảm thấy chúng ta giết bọn họ là không bình thường. Không nói đến có bị ma hóa không, chỉ loại não rỗng này đã nên bị giết!
Diệp Nam Thiên búng tay, một luồng sáng vàng bắn ra. Thuật luyện sư kia nổ cái bùm, đám thuật luyện sư xung quanh sợ hết hồn.
Đám người điên này thật sự sẽ giết chúng ta!
Chạy trốn mau, đi chỗ tổng trưởng đại nhân!
Các thuật luyện sư bắt đầu thấy sợ, phát cuồng tốn đi xa.
Diệp Nam Thiên ra lệnh:
Giết hết!
Sát khí khuếch tán từ người Diệp Nam Thiên khiến người rét run.
Không được!!!
Lý Vân Tiêu tức giận quát:
Không được giết!
Bản hân Lý Vân Tiêu là thuật luyện sư, rất có cảm giác trung thành, vinh dự với quần thể này, giống như mỗi vị thuật luyện sư khác.
Giờ phút này, Lý Vân Tiêu bước chân vào thuật thần chi cảnh càng cảm thấy mình có trách nhiệm, nghĩa vụ che chở nhóm người này.
Huống chi bọn họ là quần thể đại biểu thuật đạo cao nhất Thiên Vũ giới, chuyện hôm nay là lỗi của Lỗ Thông Tử chứ không phải quần thể này.
Diệp Nam Thiên nhìn Lý Vân Tiêu:
Đừng quên nhiệm vụ trước khi xuất chinh, giết hết người ma hóa, ngươi muốn gặp trận đổi ý sao? Còn nữa, đừng quên ta cũng là thuật luyện sư!
Lý Vân Tiêu rùng mình, đứng ngây như phỗng, không biết nên làm sao.
Diệp Nam Thiên lại ra lệnh, mắt bắn ra sát khí lạnh lùng nói:
Giết hết!
Bí Đình Phong liếc Lý Vân Tiêu, thấy hắn không nói gì nữa mới lĩnh mệnh:
Tuân lệnh!
Bí Đình Phong phất tay, một đám vũ giả lao qua, rất nhanh đuổi kịp đám thuật luyện sư, không chút xót thương giết chóc. Tiếng gòa thét từng đợt vang lên, không trung nhuộm máu.
Lý Vân Tiêu không chịu nổi, hét to một tiếng:
Dừng tay!!!
Thanh âm như rồng ngâm hổ gầm, không trung rung bần bật.
Đám vũ giả sửng sốt, dừng tay lại.
Lý Vân Tiêu nói:
Tinh thần lực của thuật luyện sư hơn xa người bình thường, ta có thể tìm ra cách phục hồi lại tâm tính của bọn họ. Hơn nữa đại nhân đã nói quyền chỉ huy tối cao thuộc về ta đúng không?
Diệp Nam Thiên gật đầu nói:
Được rồi, nếu ngươi có tự tin vậy thì thử xem đi. Quyền chỉ huy tối cao đúng là thuộc về ngươi, nhưng ngươi phải chịu trách nhiệm kết quả xuất chinh này.
Lý Vân Tiêu gật đầu đồng ý:
Ta sẽ!
Lý Vân Tiêu ra lệnh:
Bắt hết bọn họ lại.
Rất nhanh những thuật luyện sư may mắn không bị giết bị dẫn độ lại, chỉ còn lại hơn sáu mươi người, mới có mấy giấy đã hơn một nửa bị giết.
Đám người thuật luyện sư kinh hoàng bất an, chưa từng gặp cảnh tượng máu me thế này. Có một số người nhỏ giọng thút thít.
Lòng Lý Vân Tiêu rối bời thu hết thuật luyện sư vào Giới Thần Bi. Lý Vân Tiêu nhìn kỹ, những người này nhập ma không quá sâu, thông qua cách nào đó tu luyện có thể hoàn toàn bài trừ ma khí trong người.
Trác Thanh Phàm bị thương quá nặng, hơi phục hồi lại chút nguyên khí rồi cũng vào cơ thể Giới Thần Bi.
Mọi người phân rõ phương hướng quay về thuyền Nặc Á đi hướng chủ đảo nội hải.
Sương khói lượn lờ trên Hóa Thần hải, trời quang mây tạnh, giống như tiên cảnh. Chiến hạm theo gió vượt sóng rất nhanh đến lĩnh không chủ đảo, lộ ra toàn cảnh hòn đảo.
Đây là . . .
Mọi người hút ngụm khí lạnh, con ngươi trượn to.
Nguyên chủ đảo đen như mực, hoàn toàn biến thành ma đảo, như cục than trên biển, nhìn thấy ghê người.
Mọi thứ trên đảo bị hắc ám bao phủ trở nên mơ hồ, Diệu Pháp Linh Mục của Lý Vân Tiêu chỉ nhìn được đại khái.
Sắc mặt Linh Mục Địch lạnh lùng nói:
Ma hóa nghiêm trọng thế này e rằng Lỗ Thông Tử đã bắt đầu từ trước khi đi Vĩnh Sinh chi giới, xe mra hắn sớm quyết tâm hoàn toàn sa đọa thành ma vật.
Hòn đảo vốn như tiên cảnh bây giờ giống như phổi người mục nát, không ngừng có ma khí cuồn cuộn toát ra.
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
Những thuật luyện sư đỉnh cao đâu?
Linh Mục Địch nói:
E rằng tình hình không lạc quan, hoặc bị giết, hoặc thành chó săn của Lỗ Thông Tử, hoặc bị bắt, dù là loại nào thì đều rất tệ.
Lý Vân Tiêu tùy tay kéo một thuật luyện sư ra, trầm giọng hỏi:
Hòn đảo này bị gì? Nhóm La Thiên đại sư đâu?
Thuật luyện sư kia phập phồng lo sợ nhìn, vội xua tay nói:
Ta không biết!
Mắt Lý Vân Tiêu lạnh băng, sát khí phát ra:
Thuật luyện sư cửu giai như La Thiên mới là người ta xem trọng, con kiến như ngươi có thể cứu được thì cứu, không thì ta tiện tay giết ngươi!
Ánh mắt lạnh băng xuyên thâu thân hình thuật luyện sư làm gã sợ hãi run bần bật:
La Thiên . . . La Thiên đại sư . . . Bị . . . Bị bắt rồi . . .
Lý Vân Tiêu gặn hỏi:
Nói tỉ mỉ!
Thuật luyện sư này kể rõ ngọn nguồn, quả nhiên như Linh Mục Địch suy đoán, Lỗ Thông Tử khiến mọi người dùng một loại đan dược tên sát đan, bên trong chứa ma nguyên cực mạnh.
Ai dùng rồi sẽ bị ma khí nhập thể, khống chế tâm thần, ảnh hưởng thần trí, bị Bạc Vũ Kình điều khiển trong tay.
Không chịu dùng hay thực lực yếu đều bị giết. Còn lại một số thuật luyện sư, vũ giả tu vi thực lực khá cao Lỗ Thông Tử tiếc giết chết đều bị bắt.
Lý Vân Tiêu nghe vậy nổi sùng:
Bắt đi? Đi đâu?
Thuật luyện sư bị bộ dạng của Lý Vân Tiêu hù sợ:
Cổ Ma Tỉnh.
Quả nhiên là nơi đó!
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
Chắc chắn Lỗ Thông Tử muốn dùng ma khí trong Cổ Ma Tỉnh ảnh hưởng tâm tính mọi người, ma hóa bọn họ hết.
Lý Vân Tiêu hỏi:
Trên chủ đảo không có người vậy tại sao còn ma khí cuồn cuộn?
Người kia trả lời:
Nghe nói tổng trưởng . . . A không . . . Lỗ Thông Tử, nghe nói Lỗ Thông Tử muốn chủ đảo làm trạm thứ nhất cho ma tộc xâm nhập Thiên Vũ giới, vì vậy muốn thay đổi hoàn cảnh linh khí bên trong, biến thành hoàn cảnh cho ma tộc sinh tồn.
Con ngươi Linh Mục Địch co rút nhìn chằm chằm bên dưới một lúc:
Quả nhiên không sai, trên đảo này có nhiều rêu phong nhỏ, thảm thực vật đều là vật của ma giới. Mấy thứ này có thể phun ra nuốt vào ma nguyên, một trong các cơ sở cấu thành nguyên ma giới. Phản đồ chết tiệt!
Lý Vân Tiêu lên tiếng:
Cái đảo này . . .
Linh Mục Địch nghiến răng nghiến lợi:
Tuyệt đối không thể giữ lại!
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
Để lại mấy người điều khiển chiến hạm, hoàn toàn phá hủy đảo này, những người còn lại đi theo ta!
Để lại hơn mười Vũ Đế cao giai, một số thuật luyện sư khống chế chiến hạm, đả kích hủy diệt chủ đảo hoàn toàn. Những người khác theo Lý Vân Tiêu bay lên cao.
Cổ Ma Tinh nằm ở tận cuàng Hóa Thần hải, hư không giáp giới vũ trụ.