Năm người bay lên không trung, bắt đầu dò xét địa hìn từ các hướng.
Lý Vân Tiêu bay nửa ngày, cũng không có thu hoạch gì lớn cả, kết cấu cả thành trì không phức tạp, chỉ là chất liệu xây thành trì khác với hiện tại mà thôi.
Ánh mắt của hắn nhìn qua, một đạo hỏa diễm hiện ra trong tay.
Hỏa diễm ngưng tụ thành hình phượng hoàng thiêu đốt mặt đất.
Từng khối tuyết lớn hóa khí bay đi.
Lý Vân Tiêu bay thấp xuống dưới, hắn đạp lên tảng đá dưới chân, hắn nhíu mày nhìn qua những thi hài dưới chân của mình.
Ba bộ thi hài nhân loại, còn có một cái là của loài thú.
Mất đi băng tuyết đóng băng, tăng thêm hỏa diễm thiêu đốt làm nhiệt độ tăng lên, những thi hài trực tiếp biến hình, bắt đầu mục nát, sau đó co lại thành thây khô.
Lý Vân Tiêu cẩn thận đã kiểm tra mỗi thi hài cẩn thận.
Cuối cùng đưa ra kết luận, ba người này đã chết trong tay yêu thú, mà yêu thú lại bị kiếm khí cường đại chém giết.
Tòa thành trì này xảy ra chuyện gì? Mặc dù có yêu thú cùng nhân tộc tranh đấu, sau khi chấm dứt cũng xử lý thi thể, không đến mức năm trên đường cái, trừ khi…
Trong lòng của hắn nghĩ đến một kết luận, đó là trận chém giết này trực tiếp hủy diệt thành trì, thành trì vùi trong lịch sử, lúc này mới giữ lại dấu tích chiến đấu cuối cùng.
XÍU…UU!!
Đột nhiên một tiếng xé gió ang lên, xông thẳng lên trời, nó nổ tung trên không trung thành thị.
Lý Vân Tiêu biến sắc, phương hướng kia chính là vị trí Viên Cao Hàn, hắn gặp nguy hiểm cho nên phóng tín hiệu ra.
Tân ảnh của hắn biến mất tại chỗ.
Hắn không ngừng lao nhanh trên không trung, sau đó hóa thành lôi quang bay thẳng qua.
Qua nửa chung trà, Lý Vân Tiêu liền xuất hiện trên khong trung nhìn xuống phía dưới.
Viên Cao Hàn đang ngồi xếp bằng trên đỉnh kiến trúc lớn, quanh thân là kết giới phòng ngự, gian nan chống lại công kích từ bốn phía.
Những công kích kia cũng không thật thể, chỉ là linh thể kỳ quái.
Yêu hồn!
Lý Vân Tiêu nhận ra những linh thể này, chính là thú hồn của yêu thú sau khi chết.
Có bốn yêu hồn vây công Viên Cao Hàn, hình thái giống nhau, thực lực cũng không được, nhưng Viên Cao Hàn thể năng cực yếu cho nên không chống được.
Viên Cao Hàn cảm giác người tới là Lý Vân Tiêu, đại hỉ nói:
Vân thiếu nhanh cứu ta, ta sắp không ngăn cản được.
Lý Vân Tiêu vung tay lên, lập tức bắn xuống bốn đạo hỏa diễm thiêu đốt yêu hồn.
Bốn yêu hồn cảm nhận đươc nhiệt độ nóng rực, đều là phát ra tiếng kêu bén nhọn thảm thiết, nhanh chóng chui vào mặt băng biến mất không thấy nữa.
Hống!
Hỏa diễm bay quanh người Viên Cao Hàn, quét qua người hắn một vòng.
Viên Cao Hàn đại hỉ bay lên, bay tới bên cạnh Lý Vân Tiêu, vỗ ngực một cái nói:
Thiếu chút nữa chết rồi.
Lý Vân Tiêu nhìn sắc mặt của hắn tái nhợt, khó hiểu nói:
Yêu hồn cũng không cường đại, có lẽ không phải đối thủ của ngươi mới đúng, hơn nữa dùng tinh thần lực mạnh mẽ của ngươi, mặc dù không địch lại cũng có thể nhẹ nhõm đào tẩu mà.
Viên Cao Hàn trừng hắn, nói:
Ngươi cho rằng tại sao ta ở nơi này? Bắt đầu ta đi vào nơi đây, bốn con yêu thú không biết trốn ở nơi nào, chuyên khắc tinh thần công kích, bọn chúng vây công ta, ta ngay cả thuấn di cũng không thể thi triển.
Chuyên khắc tinh thần công kích?
Lý Vân Tiêu cả kinh, dường như nhớ tới cái gì, trầm ngâm nói:
Chẳng lẽ là Minh Yêu nhất tộc trong Yêu tộc sao?
Viên Cao Hàn cả kinh nói:
Ngươi nói thế thì chắc đúng rồi. Hình thái ta từng gặp qua trong sách cổ, Minh Yêu nhất tộc hết sức kỳ lạ, bản thân có tinh thần lực cường đại, hơn nữa chuyên môn thôn phệ tinh thần lực tu luyện, tộc nhân phi thường thưa thớt.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
Nhưng mà tại sao có yêu hồn Minh Yêu nhất tộc? Hơn nữa xuất hiện bốn con?
Viên Cao Hàn chỉa chỉa phía dưới, nói:
Bên trong còn nhiều hơn nữa, ta gặp gỡ ít nhất hai mươi yêu hồn, từ bên trong thuấn di ra thì bị bốn con này đuổi theo, không ngừng hấp thu lực lượng của ta, lúc này mới bị khốn ở nơi đây.
Lý Vân Tiêu nói:
Hẳn trận chiến cuối cùng hủy diệt nơi đây có khả năng là do yêu thú gây nên!
Viên Cao Hàn gật đầu nói:
Vô cùng có khả năng, một đường đi tới, ngươi cũng có thể phát hiện không ít thi hài nha.
Lý Vân Tiêu nói:
Mặc dù là đánh một trận với Yêu tộc bị hủy thành cũng không kỳ quái, kỳ quái là vì sao sinh ra nhiều yêu hồn? Có hồn phách nhân tộc tồn tại không?
Viên Cao Hàn sững sờ một chút sau liền không nhịn được cười lên, nói:
Làm sao có thể vẫn còn! Nếu có thì hai phe sẽ đánh nhau, cuối cùng cũng chỉ có thể còn một phương bảo tồn.
Lý Vân Tiêu nói:
Là đạo lý này. Những yêu hồn này có thể tận lực tránh nhiều năm, năm đó phát sinh chuyện gì, hiện tại lại có chuyện gì, chúng ta cần phải nghiên cứu. Chỉ cần không ảnh hưởng lấy băng tinh là được.
Sắc mặt Viên Cao Hàn cổ quái nói:
Ngươi nếu nghĩ như vậy, sợ là phải thất vọng.
Lý Vân Tiêu phản hỏi:
Như thế nào?
Viên Cao Hàn nói:
Ta phát hiện dưới kiến trúc này có băng tinh, ta vui mừng chuẩn bị lấy đi, từ trong băng tinh sinh ra rất nhiều yêu hồn. Những Yêu tộc này sau khi chết được băng tinh bảo tồn, sợ rằng cùng nhịp thở với băng tinh và hoàn cảnh, băng tinh thành nơi quy túc của chúng.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu biến hóa, nói:
Đây chẳng phải nói lấy băng tinh sẽ gặp yêu hồn?
Hơn phân nửa là thế.
Giọng nói Mục Chinh truyền đến, hắn cũng nhìn thấy tín hiệu thì bay tói. Từ trong tay áo cầm ra băng tinh xanh thẩm, hàn ý thấu xương truyền ra chung quanh, nói:
Lão phu lấy băng tinh cũng gặp yêu hồn.
Quả nhiên là cực bắc băng tinh, hàn ý thật mạnh!
Đột nhiên đồng tử Lý Vân Tiêu co lại, hắn vui mừng như điên. Mặc dù biết nơi đây băng tinh rất nhiều, nhưng nhìn thấy cũng rất cao hứng.
Quản nó cái gì yêu hồn, nếu như ngăn cản chúng ta lấy băng tinh thì giết đi.
Trần Thiến Vũ cùng Tô Liên Y cũng chạy tới, năm người lập tức lẻn vào trong kiến trúc.
Kiến trúc này trước kia là cung điện, bên trong cấu tạo thập phần to lớn..
Rất nhiều băng tuyết đóng băng phong bế đường đi bốn phía.
Lý Vân Tiêu cho hỏa diễm thiêu đốt mở đường.
Ngọn lửa thiêu đốt mở rộng đường đi
Tuy nhiên mọi người tiến vào trong thì cảm giác khác lạ, nhưng hình dáng chỉnh thể vẫn thấy rõ qua hỏa diễm chiếu sáng các nơi.
Cung điện bị sương trắng bao phủ, mái vòm có khắc phượng hoàng giương cánh, thanh long hấp nước nằm trên thiềm đá đi thẳng lên cao.
Bốn phía đại điện là đèn thủy tinh, trân châu làm mành, nơi nơi khạm vàng nạm ngọc.
Trên mái vòm cung điện có trân châu cực lớn, hỏa diễm chiếu rọi liền sinh ra hào quang rạng rỡ như ban ngày.
Đây là hoàng cung sao?
Mọi người ngạc nhiên, Viên Cao Hàn càng mở to mắt ra nhìn, lúc trước hắn xuống một lần, có thể cảm ứng được chung quanh rộng lớn, nhưng hắn chưa nghĩ tới nó xa hoa như vậy.
Khái niệm “Quốc” trong Thiên Võ Giới cũng không được, một quốc gia và một tông không có khác biệt quá lớn. Hơn nữa thế lực cường đại trong Thiên Võ Giới cũng không có ‘ quốc ’ tồn tại.