Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3217: Chương 3217: Trận chiến đánh cuộc 5




Trong cung điện không có thanh âm khác, trở về tĩnh lặng.

La Thanh Vân không nói gì thêm, lòng tràn đầy cảm kích. Sau đó tinh thần La Thanh Vân bình ổn lại, vừa quan sát cuộc chiến của Lý Vân Tiêu và Dận Vũ vừa củng cố cảnh giới.

Ánh mắt đám người Vi Thanh nhìn La Thanh Vân trừ Phong Yếu Ly ra hầu như đều thay đổi.

Lý Dật ghen ghét dữ dội, tức muốn nổ óc, tóc dựng ngược, giận run người. Lý Dật thầm nghĩ tại sao chuyện tốt thế này không rơi vào người gã?

Diêu Kim Lương không nhịn được tiến lên trước, chắp tay cao giọng nói:

Lâm đại nhân, tại hạ là Diêu Kim Lương, kẹt tại đỉnh quy chân cảnh đã long, mong đại nhân sẽ chỉ điểm cho đôi chút.

Cung điện vắng lặng không chút thanh âm, như thể trống rỗng không người ở.

Diêu Kim Lương không cam lòng, lại mở miệng cầu chỉ giáo, nhưng vẫn như cũ không ai đáp lại gã.

Trác cười hỉ hả, mỉa mai nhìn Diêu Kim Lương:

Ha ha ha! Lâm đại nhân không lên tiếng nghĩa là ngươi không có tư cách, còn không mau cút đi!

Mặt Diêu Kim Lương trắng bệch ác độc liếc xéo cung điện, phất tay áo quay người trở lại trong đám Vi Thanh.

Ánh mắt mọi người nhìn Diêu Kim Lương thay đổi làm mặt gã nóng ran.

Vi Thanh sắc mặt âm trầm, biểu tình khó chịu. Hiện tại La Thanh Vân nhờ thế mà đột phá đến chưởng thiên cảnh, thực lực trực tiếp đã vượt qua Vi Thanh, e rằng không tốt điều khiển.

Lòng Vi Thanh dâng trào cảm giác nôn nóng, khát vọng chưởng thiên cảnh mãnh liệt chưa từng có.

Hiện tại trên bầu trời đã bị lực lượng Lý Vân Tiêu và Dận Vũ đánh thành tổ ong, mảng lớn sấm sét như tường đổ ngói vụn rơi rải rác trên bầu trời.

Trong phạm vi mấy ngàn dặm đều bị lôi uy từ hóa tia điện, khắp nơi là các tia điện bủa giăng.

Nơi Lý Vân Tiêu từng đứng long vực biến thành lỗ đen như vực sâu vô tận cắn nuốt đây là thần thức và ánh mắt, không ai nhìn rõ ràng tình hình bên trong được.

Chính Lý Vân Tiêu cũng không thể.

Đùng!

Một tia chớp bắn ra từ lỗ đen dần kéo dài biến thành thân hình Lý Vân Tiêu, biểu tình trầm trọng nhìn lỗ đen chăm chú.

Mới rồi lực lượng vực giới của hai người nổ tung, long vực chuynẻ thành lỗ đen cắn nuốt hết thảy. Dận Vũ bị hút vào, không biết tung tích.

Lý Vân Tiêu móc nhiều đan dược mang trên người ra nuốt vào bụng như nhai đậu.

Với tu vi chưởng thiên cảnh hiện tại của Lý Vân Tiêu hầu hết đan dược đều vô dụng, nhưng bổ sung được chút nào hay chút nấy, còn hơn là cứ đứng yên ở đây không làm được gì.

Đột nhiên lỗ đen kia bắt đầu xoay tròn, chậm rãi tản ra giống như một giọt mực nước nhỏ vào trong nước, tràn ra nhiều sợi.

Cái này là . . .

Tay Lý Vân Tiêu còn cầm một dúm đan dược định nhét vào miệng dã bị lỗ đen biến đổi làm ngây người.

Không chỉ Lý Vân Tiêu, đám người trước cung điện lộ vẻ mặt ngạc nhiên.

Bọn họ từ xa nhìn lỗ đen kia biến thành tinh vân, giống như một cành hoa lôi đang dần nở rộ. Trên bầu trời tia điện bủa giăng nở ra một đóa hoa hồng đen kinh thế.

Lý Vân Tiêu giật mình không nói nên lời, ngây người nửa ngày. Hao hồng đen quá to, không ngừng khuếch tán, đẹp kinh người.

Cung điện phát ra tiếng thở dài, là giọng của Lâm, nàng không kiềm được nói:

Hoa hồng đẹp quá, đã lâu không có cảm giác đẹp như vậy.

Lý Vân Tiêu buông tay xuống mặc cho đan dược rơi khỏi tay. Có vẻ Lý Vân Tiêu bị hoa hồng xinh đẹp hấp dẫn, đứng ngây như phỗng, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.

Bùm!

Đột nhiên một tiếng không khí nổ tung xé nát cảnh tượng xinh đẹp bình tĩnh này.

Dận Vũ xuất hiện sau lưng Lý Vân Tiêu từ bao giờ, một quyền đánh ra. Đầu quyền lấp lóe Vô Lượng Quang, dễ dàng đâm rách phía sau lưng đâm thủng ngực hắn, xuyên ra trước!

Ba nữ nhân cùng hét chói tai:

A!!!

Các nàng sợ hãi nước mắt tràn mi.

Phụt!

Mặt Lý Vân Tiêu trắng bệch phun cục đàm dính màu, cắn răng nói:

Sao có thể như vậy? Rõ ràng ngươi đã bị lỗ đen hút vào, không thể chạy ra ngay trước mắt ta được.

Dận Vũ lộ biểu tình đắc ý nói:

Ha ha ha!

Mắt Dận Vũ hơi dao động, dường như thở phào nhẹ nhõm:

Đúng là bổn tọa không đi ra.

Lý Vân Tiêu kinh ngạc hỏi:

Chẳng lẽ ngươi chưa từng rơi vào trong đó?

Không thể nào!

Giọng Dận Vũ hung trợn nói:

Trong mắt phải của ngươi có nguyệt đồng, huyễn thuật gì lừa được ngươi? Bổn tọa hiểu rõ tộc nguyệt đồng còn nhiều hơn ngươi, cho nên chưa bao giờ nghĩ việc thi triển huyễn thuật.

Vậy ngươi là . . . Phụt!

Lý Vân Tiêu lại phun bãi máu xen lẫn mảnh nhỏ nội tạng, khí thế nhanh chóng giảm xuống, không ngừng ho ra máu.

Long trảo của Dận Vũ xuyên thủng ngực Lý Vân Tiêu, kết ấn trước ngực án. Mỗi đầu ngón tay hiện ra một Long Phù, dường như có lực lượng rất mạnh ức chế Lý Vân Tiêu thay đổi thân xác lôi. Máu cứ chảy ra, còn có sức sống cùng xói mòn.

Dù sao ngươi sắp chết, báo cho ngươi biết cũng không sao. Khi long vực của bổn tọa chuyển động là sẽ có lỗ đen vô tận tùy thời xé rách không gian rời đi. Ngươi nghĩ lỗ đen tự mình biến thành hoa hồng sao? Ha ha ha, ngây thơ, bởi vì đóa hoa hồng này luôn đều là lực lượng long vực của bổn tọa!

Tay kia của Dận Vũ đột nhiên giơ lên, năm ngón tay không ngừng bắt ấn, mấy ngàn Long Phù bay lên từ người Dận Vũ.

Một vòng xoáy hoa hồng cực lớn bắt đầu từ đen chuyển màu đỏ, nhanh chóng thu nhỏ lại cuối cùng ngưng tụ thành một đóa hồng tươi đẹp ướt át như nhúng vào máu từ trên trời rơi xuống.

Hãy chết trong chiêu long vực của bổn tọa, Tinh Vân Quyết đi!

Đóa hồng kia như ngưng tụ tinh vân, nhẹ nhàng bay bay. Tuy hoa hồng đẹp lại khiến người mặt mày xám xịt.

Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn hoa hồng kia, lại cúi đầu nhìn ấn quyết trong tay Dận Vũ.

Lý Vân Tiêu tuyệt vọng hỏi:

Đây là thần thông gì mà có thể ức chế ta hóa lôi?

Hừ! Thiên hạ vạn pháp đều là quy tắc, bổn tọa là Chân Long, người có thần thông như hằng hà sa số, không thể đo lường.

Dận Vũ cười lạnh nói:

Nhưng ngươi có thể tu luyện đến tiên thiên Ngũ Hành thân thể khiến người giật mình. Có câu người xưa là mãn chiêu tổn, khiêm được lợi. Khi ngươi cho rằng tiên thiên Ngũ Hành thân thể không chết là đã chôn mầm nguyên nhân chết xuống. Trùng hợp bổn tọa biết chiêu này chuyên môn đối phó Ngũ Hành Linh Thể, Minh Long Ấn!-

Trên vuốt rồng, năm quy tắc Long Phù xếp đạt theo quy tắc, mơ hồ có ấn hiện trong đó ức chế thân thể Lý Vân Tiêu hóa lôi.

Đám người Khúc Hồng Nhan không kiềm được muốn lao lên trời nhưng, bị Linh Mục Địch một kiếm ngăn lại.

Linh Mục Địch nạt:

Hãy bình tĩnh lại đi, còn chưa chết!

Lý Vân Tiêu bị kiềm chế không thể nhúc nhích, trạng thái hết sức yếu ớt, sự sống chảy ra theo máu tuôn ồ ạt. Dù không có hoa hồng đỏ thì Lý Vân Tiêu cũng khó sống được lâu.

Lý Vân Tiêu đột nhiên ngẩng đầu lên khẽ hỏi:

Thì ra là thế, Minh Long Ấn sao? Quả nhiên lợi hại, có thể dạy cho ta không? Ta rất muốn học.

Con ngươi Dận Vũ co rút, đáy mắt tuôn ra sát khí, quát to:

Ngươi làm cái gì?!

Chỉ thấy Lý Vân Tiêu thoáng chốc chộp lấy cánh tay Dận Vũ, thân thể ngửa ra sau, lưng dán người Dận Vũ, trở tay cầm kiếm đâm mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.