Sao có thể như vậy? Rõ ràng lực lượng của ngươi . . .
Lý Vân Tiêu cố gắng chống cự móng vuốt, không ngừng đẩy năm ngón tay Dận Vũ ra.
Dận Vũ nhe răng cười gian:
Nếu để cho ngươi hóa lôi thì trận vũ quyết này không biết kéo dài đến ba giờ.
Khi Dận Vũ há mồm khép lại có nhiều ánh sáng màu lam chớp lóe.
Lý Vân Tiêu như bị điện giật rùng mình tỉnh ngộ lại, hét thất thanh:
Long Tinh!
Đúng rồi, chính là Long Tinh!
Dận Vũ cuồng cười nói:
Bổn tọa chính là Chân Long, trên tay sao có thể không có Long Tinh? Mặc dù không phục hồi vết thương nhưng có thể nâng cao lực lượng của ta trực tiếp trở về trạng thái đỉnh cao nhất.
Lý Vân Tiêu thầm nghĩ không tốt, hắn đã ro qua vật nghịch thiên này.
Long Tinh là do khi thiên địa sinh ra Chân Long, thất bại tạo thành kết quả này. Có thể khiến hậu duệ rồng chớp mắt sống lại máu sung túc đầy đủ. Tuy tác dụng trên người Chân Long sẽ yếu đi nhưng giờ Dận Vũ lấy hết đồ chứa trong kho ra nuốt hết một lần.
Vết thương trong cơ thể Dận Vũ lập tức bị ức chế, lực lượng phục hồi lại đỉnh cao, thậm chí càng tốt hơn!
Vì lừa ngươi tới đây ta cố ý xé tổn thương trước ngực nghiêm trọng hơn vì điều này.
Ánh mắt Dận Vũ lạnh băng nhìn Lý Vân Tiêu như ngó người chết.
Dận Vũ lạnh lùng nói:
Ngươi nói đúng, thắng thua ngay trong một lần hành động này!
Ha ha ha!
Trước cung điện, Phong Yếu Ly không nhịn được cười phá lên:
Gừng càng già càng cay. Tiểu tử Lý Vân Tiêu đúng là thông minh lanh trí nhưng Dận Vũ cũng trải qua muôn ngàn thử thách rèn giũa khôn lanh. Vì đặt cái bẫy này không tiếc mạng sống, so tâm kết thi Lý Vân Tiêu còn kém một bậc.
Lý Dật cười gật đầu nói:
Lần này hắn chết chắc thật.
Lúc trước La Thanh Vân thăng cấp chưởng thiên cảnh khiến Lý Dật ghen ghét lồng ngực sắp nổ tung, bây giờ nhìn Lý Vân Tiêu sắp chết thì tâm tình đỡ hơn chút.
Phi Nghê vội la lên:
Chúng ta không cần Thiên Phượng Chân Vĩ Linh, chúng ta nhận thua!
Phong Yếu Ly xì cười, vẻ mặt mỉa mai nói:
Nhận thua? Ha ha ha, cuộc tỷ thái này có giao kèo nhận thua sao?
Trong cung điện, Lâm không mở miệng, chẳng biết nghĩ gì.
Mục Địch đại nhân, hãy mau nghĩ cách đi!
Khúc Hồng Nhan lo lắng nói:
Không thể để hắn giết Phi dương được!
Biểu tình Linh Mục Địch trầm trọng, trong tình huống này thật sự không nghĩ ra Lý Vân Tiêu có cách nào để chuyển bại thành thắng, nhưng Linh Mục Địch không cam lòng chịu thua.
Linh Mục Địch buông tiếng thở dài:
Nếu Lý Vân Tiêu nhận thua thì ta liền ra tay cứu người.
Khóe môi Phong Yếu Ly cong lên cười lạnh. Nếu đám người Linh Mục Địch mà ra tay thì Phong Yếu Ly lập tức ngăn cản ngay, để Lý Vân Tiêu chết dưới tay Dận Vũ thì Phong Yếu Ly dễ cướp tàn hồn Họa Đấu hơn.
Trên bầu trời.
Dận Vũ chộp Lý Vân Tiêu, lạnh lùng nói:
Giờ kết thúc đi. Chủ Giới Thần Bi, đẩy ta vào hoàn cảnh này thì ngươi có thể kiêu ngạo rồi.
Lý Vân Tiêu hoàn toàn biến sắc mặt, vô số ý tưởng xẹt qua trong đầu Lý Vân Tiêu. Nhưng lực lượng không chống cự lại long trảo kia được, lôi thân bị khóa lại, Lý Vân Tiêu không có cách nào klhác.
Chỉ thấy Dận Vũ đột nhiên mở to miệng rộng thú mạnh. Chợt tiếng rồng ngâm vang lên, thanh âm chấn cửu thiên.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Không gian quanh thân Dận Vũ vỡ vụn thành mảnh nhỏ như mặt kính phẳng bị đánh vỡ vô số mảnh nhỏ bay vào hư không.
Lý Vân Tiêu liên tưởng ngay một chiêu:
Chân Long Chi Hàng!
Dận Vũ thi triển ra kỹ năng tuyệt sát lại là Chân Long Chi Hàng, chiêu này không chỉ công kích xác thịt, nghiêm trọng hơn là tấn công linh hồn.
Dận Vũ không chỉ muốn giết Lý Vân Tiêu còn muốn làm hắn hồn phi phách tán.
Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu Lý Vân Tiêu trước khi trúng chiêu, sóng âm khủng bố đánh vào người hắn, mất khống chế máu phun ra.
Quang Minh Lưu Ly Thân không ngừng chuyển động, miễn cưỡng có thể chống lại sóng âm kia nhưng cộng thêm áp lực long trảo làm mảng lớn kinh mạch của Lý Vân Tiêu nổ tung.
Trong khoảnh khắc người Lý Vân Tiêu đẫm máu, hắn không chút sức chống cự.
Khúc Hồng Nhan thê lương hét to:
Phi Dương!
Khúc Hồng Nhan liều lĩnh lao lên trời.
Phi Nghê, Lạc Vân Thường, còn có Linh Mục Địch, Bắc Quyến Nam đều vội bay lên. Lý Vân Tiêu thua chắc, nếu không cứu hắn thì e rằng sẽ mất mạng.
Đột nhiên một kiếm khí lạnh băng xé gió bay tới chặn lại trước mặt mọi người. Đó như sông băng không thể vượt qua giắt ngang trước mặt mọi người.
Phong Yếu Ly lắc người cầm kiếm đứng bờ bên kia sông băng, lạnh lùng cười:
Đang vũ quyết, không người nhận thua thì không tính chịu thua. Ngô bàng quan cuộc chiến này thì có trách nhiệm giữ công bằng.
Phi Nghê khàn giọng hét chói tai:
Công bằng? Ta giết ngươi!
Lửa giận vô biên biến thành ngọn lửa trong đêm đen hóa ra ảo ảnh Thiên Phượng, độ nóng cực cao đốt băng hà.
Phong Yếu Ly kinh sợ phát hiện Lãnh Kiếm Băng Sương bị lực lượng Thiên Phượng Chân Hỏa làm rung bần bật.
Đại thành Thiên Phượng huyết mạch . . .
Không chỉ Phi Nghê đẩy lực lượng lên nhanh tới đỉnh ngay, mấy người khác cũng hành động, định dốc sức một kích đánh bại Phong Yếu Ly để đi cứu người.
Cùng lúc đó, sóng âm cường đại chấn vỡ trời cao, mỗi người đều che hai lỗ tai. Một số người thực lực yếu thì nằm dưới đất đau đớn lăn qua lăn lại.
Long uy đổ ập xuống làm La Thanh Vân khổ sở vùng vẫy không dứt. La Thanh Vân quỳ một chân xuống đất cố gượng chống đỡ cơ thể, đôi mắt chảy xuống huyết lệ. Ý thức mạnh mẽ của vũ giả khiến La Thanh Vân không chịu quỳ xuống.
Nhưng sâu trong linh hồn La Thanh Vân bẩm sinh sợ hãi Chân Long, cảm giác run rẩy đó truyền khắp toàn thân.
La Thanh Vân hét to:
Không! Không thể quỳ! Ta không thể quỳ!
Một tiếng rồng ngâm vang lên, tuy bị tiếng gầm của Dận Vũ đánh tan tác nhưng can đảm gào thét từ trong máu xua tan linh hồn sợ hãi. La Thanh Vân cứng cổ đứng dậy.
La Thanh Vân cầm thương bay lên, hóa thành một hình rồng lao tới sông băng:
Lý Vân Tiêu, ta có thể chiến thắng nỗi sợ bẩm sinh thì ngươi tuyệt đối cũng đừng chết trong tay hắn!
Vi Thanh tức giận quát:
La Thanh Vân!
Nhưng Vi Thanh không thể ra lệnh La Thanh Vân được nữa. Mặt Vi Thanh vặn vẹo âm độc, lửa giận dâng lên, bẻ khớp tay kêu răng rắc.
Phong Yếu Ly lạnh lùng nói:
Bình tĩnh lại hết cho ta!
Phong Yếu Ly quét mắt nhìn qua, mọi người hợp sức đánh ra một kích thì chắc chắn Phong Yếu Ly không đỡ nổi.
Trong phút chốc Phong Yếu Ly biến ra chân thân Họa Đấu, một chiêu Thái Cực Phong Thiên Ấn bỗng nhiên đè xuống, từ bờ bên kia sông băng phong ấn ngàn dặm!
Mọi người đang thi triển tuyệt kỹ đột nhiên cảm giác thời không bị giam cầm, lực lượng trong cơ thể bị ức chế, hoàn toàn không thể thi triển ra.
Xán và Trác cực kỳ giật mình. Nhìn Thái Cực phong ấn kéo dài ngàn dặm, đáy lòng lạnh lẽo.
Đám người Khúc Hồng Nhan suýt xỉu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không chút máu.