Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1108: Chương 1108: Trấn Thiên Tháp? (2)




Chương 1106: Trấn Thiên Tháp? (2)

Đột nhiên Trương Sùng ngẩng đầu lên, ngóng nhìn bầu trời, một bóng đen từ trên trời rơi xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Tất cả mọi người trong lòng hơi động, theo ánh mắt của hắn nhìn đi, điểm đen nhỏ kia từ từ lớn lên, dĩ nhiên là một huyền khí, hiện ra hình tháp, đang nhanh chóng rớt xuống, mà chỗ cần đến đúng là chỗ bọn họ ngồi.

- Đó là…

Trong mắt La Anh lộ ra vẻ hoảng sợ, thất thanh nói:

- Trấn Thiên Tháp?

Trong thanh âm hắn mang theo kinh ngạc cùng chấn động.

Đại gia cũng đồng thời phát hiện, cự tháp giữa bầu trời thật cùng Trấn Thiên Tháp của La Anh này cực kỳ tương tự, từng cái từng cái lộ ra vẻ cổ quái.

Trương Sùng nghi ngờ nói:

- Lão La, Trấn Thiên Tháp của ngươi lẽ nào là một đôi?

La Anh ngơ ngác nói:

- Một đôi? Chuyện này... Sao có thể có chuyện đó, Trấn Thiên Tháp của ta chính là một vị đại Thuật luyện sư trước đây, căn cứ một siêu phẩm huyền khí trong sách cổ ghi chép phỏng chế thành, tuyệt đối là tồn tại độc nhất vô nhị.

Trương Sùng cau mày nói:

- Cái này liền kỳ quái.

Hắn ngửa mặt lên trời nói:

- Tháp kia thực sự là quá giống a.

Đột nhiên Thôi Bác quát lên:

- Không được, tháp kia mục đích là nơi đây, mọi người tản ra, ta xem tháp này vô cùng quái lạ, mặc dù không phải Trấn Thiên Tháp, nhưng uy lực cũng không nhỏ.

Theo cự tháp tới gần, tất cả mọi người là trong giây lát nhanh chóng tản ra, để trống một khối khu vực chân không.

Cự tháp kia rốt cục ở trong mắt mọi người lộ ra toàn bộ chân thân, ầm ầm mà xuống, mà mục tiêu chính là Trấn Thiên Tháp của La Anh.

Ầm ầm ầm.

Hai toà tháp hầu như giống nhau như đúc lẫn nhau va chạm, tuôn ra năng lượng khổng lồ rung động, từng vòng khuếch tán ra, nguyên bản đại địa khắp nơi thê lương càng nứt ra không thành bộ dạng, thật giống như thế giới tận thế, sức mạnh này một làn sóng che lại một làn sóng, đầy đủ chấn động thời gian uống cạn chén trà mới dừng lại.

Phốc.

Những vũ giả của bảy đại thương hội ở dưới dư âm liền bị thương tảng lớn, từng cái từng cái lộ ra vẻ hoảng sợ, không biết xảy ra chuyện gì.

- La huynh ngươi làm sao?

Trương Sùng trong giây lát phát hiện sắc mặt La Anh hoàn toàn trắng bệch, không có một chút màu máu nào, chỉ là cực kỳ sợ hãi nhìn phía trước.

Dư âm đẩy lui, huyên náo tan mất, cảnh tượng trước mắt làm cho tất cả mọi người triệt để choáng váng.

Ở dưới hai tháp chấn động, chỗ Trấn Thiên Tháp trước kia đứng, vẫn như cũ là Trấn Thiên Tháp đứng ở đó, chỉ bất quá khí tức càng thêm hùng vĩ trang nghiêm, tản mát ra khí tức trực tiếp rung động lòng người.

Phốc.

La Anh lần thứ hai phun ra một ngụm máu, cả người trong nháy mắt uể oải đi, khó có thể tin tưởng được ngơ ngác nói:

- Đây là... Đây là... Lẽ nào đây mới thực là Trấn Thiên Tháp?

Lời của hắn ở trong tai mọi người truyền ra, tất cả đều bỗng nhiên hút ngụm hơi lạnh, cảm thấy một trận cả người rét run.

Chỉ thấy bốn phía Trấn Thiên Tháp này, rải rác mảnh vỡ huyền khí, chính là Trấn Thiên Tháp lúc trước của La Anh, chính là hắn dùng huyết khí uẩn dưỡng huyền khí cấp chín, bị triệt để tổn hại, trực tiếp phản phệ đến trong cơ thể hắn, làm cho cả người trọng thương.

- Trấn Thiên Tháp chân chính...

Cần Đan Hà hoảng sợ nói:

- Này... Này há không phải là siêu phẩm huyền khí sao?

Tất cả mọi người đều triệt để choáng váng, ở dưới thể xác cùng tinh thần luân phiên bị hành hạ, chỉ cảm thấy hơi choáng.

Khí tức trên cự tháp hùng vĩ kia chậm rãi thu nạp, cửa tháp dần dần mở ra, một nam tử thể trạng cường tráng từ bên trong đi ra, còn có một con Ngạc Ngư nằm ở cửa tháp không nhúc nhích, hắn nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài sửng sốt một chút, hắn tự lẩm bẩm:

- Hừm, đây là địa phương nào? Không ít người a, lẽ nào ta rơi xuống trong phố xá sầm uất? Không đúng, rõ ràng là một mảnh hoang vu mà.

Nam tử này thân mang một bộ trang phục quái lạ. Vóc người của hắn so với người bình thường cao lớn hơn không ít, trên da tay ngăm đen họa đầy hoa văn cổ quái kỳ lạ, trải rộng toàn thân, trong mơ hồ lộ ra cảm giác cực kỳ mạnh.

Hắn dùng mũi ở trên không trung ngửi mấy lần, lộ ra vẻ ngột ngạt nói:

- Hừm, trong không khí có sóng năng lượng dày đặc a, các ngươi đánh nhau?

Hắn nhìn người Thương Minh một mặt khiếp sợ, sắc mặt kinh ngạc biến mất, đổi thành một nụ cười quỷ dị, lộ ra hàm răng trắng noãn.

Lúc này, Ngạc Ngư vẫn bình thường cũng từ trong tháp đi ra, chậm rãi bò đến dưới chân nam tử, lười biếng khép hờ mắt, tựa hồ ngủ.

- Ngươi là người phương nào?

Thôi Bác trầm giọng nói:

- Tại sao lại có Trấn Thiên Tháp?

Hắn một mặt hỏi dò, một bên chậm rãi tích trữ sức mạnh. Người này xuất hiện cho hắn một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, tuy rằng bọn họ người đông thế mạnh, nhưng hiện tại hơn nửa còn chưa khôi phục, hơn nữa ở dưới Trấn Thiên Tháp oanh kích, không ít người lại thêm thương mới.

- Trấn Thiên Tháp?

Nam tử ngạc nhiên một thoáng, lập tức chỉ vào cự tháp phía sau nói:

- Ngươi nói chính là cái này? Các ngươi đem nó gọi là Trấn Thiên Tháp? Đây chỉ là một linh kiện hạt nhân của huyền khí mà thôi.

Hồi hộp…

Nội tâm mọi người đều kịch liệt co giật, đồ vật có thể một lần đem Trấn Thiên Tháp oanh nát, còn chỉ là một linh kiện huyền khí, sắc mặt mỗi người đều giống như sương đánh cà, khó coi đến cực điểm.

- Làm sao? Không tin?

Nam tử nhẹ nhàng nở nụ cười, trong tay hiện ra một cái quyết ấn, cự tháp nhanh chóng co rút lại, rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, sau đó một vùng thế giới ở bốn phía tháp biến hóa ra, không ngừng mở rộng, muốn đem tất cả mọi người bao phủ vào.

Trương Sùng sợ hãi rống một tiếng, bỗng nhiên nổi lên, mấy đạo ánh sáng ngưng tụ ở trong lòng bàn tay, liền mạnh mẽ vỗ ra, rống to:

- Mau lui lại, hắn muốn đem chúng ta thu vào.

Một lời thức tỉnh, tất cả mọi người ngơ ngác lui ra.

Có thể sống đến hiện tại, không có chỗ nào mà không phải là cường giả, tuy rằng tất cả đều chưa khôi phục sức khỏe, nhưng phản ứng bản năng cùng thực lực là không thể khinh thường.

- Ồ? Không phải các ngươi muốn xem sao, làm sao lại sợ?

Nam tử khà khà nở nụ cười, trêu tức nhìn mọi người.

Nhâm Quang Nhiễm cả giận nói:

- Ngươi đến cùng là người phương nào, muốn làm gì?

- Ta là người phương nào?

Nam tử ôm đầu nghĩ một trận nói:

- Các ngươi có thể gọi ta là Đế Quân, còn ta làm cái gì, khà khà.

Hắn bỗng nhiên một cước đá Ngạc Ngư ra ngoài, cười to nói:

- Khởi công rồi.

Thân thể Ngạc Ngư ở trên không trung lăn lộn, liên tục vùng vẫy mấy lần biểu thị bất mãn, sau đó thân thể từ từ giải phong, hóa thành một đạo Cương Phong ác liệt, gào thét mà lên, càng quyển càng lớn, hóa thành một mảnh phong chi hải dương, hướng về tất cả mọi người lan tràn mà đi.

- Nguyên tố hoá hình?

Thôi Bác giật nảy cả mình, sợ hãi nói:

- Mọi người cẩn thận.

Tất cả mọi người đồng thời trở ra, hướng bốn phía tán đi, có chút người tốc độ chậm trực tiếp bị Cương Phong dính lên nửa điểm, cả người trong nháy mắt biến thành hoá thạch, Cương Phong lại thổi một hơi, đột nhiên tan vỡ, hóa thành bụi phấn hoàn toàn biến mất ở trong thiên địa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.