Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2600: Chương 2600: Trên Thiên lĩnh.




Chương2610: Trên Thiên lĩnh.

Phi Nghê tỷ tỷ.

Thủy Tiên thoáng cái liền đi qua, lôi kéo Phi Nghê, tựa hồ hết sức cao hứng nói:

Ta để cho Vân Tiêu ca ca thả ta ra nghỉ ngơi một chút, cả ngày ở bên trong tu luyện ta cũng sắp buồn chết.

Tuy rằng hai người không ưa nhau, nhưng sau chiến dịch Hồng Nguyệt Thành, giống như sinh tử chi giao, quan hệ vô cùng tốt. Hơn nữa hai người cũng tựa hồ rất có ăn ý, đối với Lý Vân Tiêu lòng yêu không hết.

Phi Nghê cười nói:

Vậy thì thật tốt, lập tức liền đến Thiên lĩnh Long gia, ta mang ngươi đi dạo.

Tốt!

Thủy Tiên đại hỉ, hoạt bính loạn khiêu, thỉnh thoảng nhìn ra Chiến Hạm, một mảnh núi non trùng điệp, lôi kéo Phi Nghê nói chuyện phiếm.

Lý Vân Tiêu nhìn một trận không nói gì, hướng Diệp Phàm nói:

Lập tức liền đến Long gia, Cửu Đỉnh chi chu bay như vậy rất gây chú ý?

Diệp Phàm nói:

Vân Tiêu đại ca yên tâm, Phi Nghê tỷ tỷ đã báo cho ta phạm vi đại khái, sau khi đến ta liền để Chiến Hạm trốn vào hư không, sẽ không bị phát hiện.

Lý Vân Tiêu nói:

Như vậy cũng tốt.

Hắc hắc, rất chờ mong Tu La hải a.

Khâu Mục Kiệt ngồi xếp bằng ở cách đó không xa, đột nhiên mở mắt, trong đôi mắt bắn ra hai đạo tinh quang.

Câm miệng! Chớ ở trước mặt ta nói hai chữ ‘Tu La’, bằng không Long gia sẽ là tử địa của ngươi!

Phi Nghê đang cùng Thủy Tiên trêu đùa đột nhiên sắc mặt trầm xuống, trong nháy mắt biến sắc, một ánh mắt sắc bén bắn đến, trên người dấy lên hỏa diễm hừng hực, sát khí dạt dào.

Thiết!

Khâu Mục Kiệt khinh thường cười lạnh một tiếng, tựa hồ lười chấp nhặt với nàng, tiếp tục nhắm hai mắt tu luyện.

Phi Nghê giận dữ, Long gia là nhà của nàng, tuy rằng giữa vô số đồng môn cạnh tranh thập phần kịch liệt, đây đó cũng có các loại ám toán, thủ đoạn ùn ùn, nhưng những thứ kia vào thời khắc này đều là hồi ức tốt đẹp nhất.

Vừa nghĩ tới vô số đồng môn trở thành vật thí nghiệm của Vi Thanh, biến thành cái xác không hồn, nàng liền nhịn không được thân thể lạnh run. Hơn nữa chính nàng cũng là Chân linh huyết mạch, càng thêm có thể cảm thụ được loại bi ai này.

Phi Nghê tỷ tỷ, đừng nóng giận. Ta nhận thức hắn, người này là người xấu, chúng ta không cần để ý hắn.

Thủy Tiên bị dáng dấp của nàng dọa sợ, vội vàng an ủi.

Liệt hỏa hừng hực trên người Phi Nghê dần dần tắt, thở hắt ra, lấy tay vuốt ve mái tóc Thủy Tiên nói:

Hảo muội tử, nơi này là nhà của tỷ tỷ, tuyệt sẽ không cho phép người xấu tới nhà phá hư.

Thủy Tiên như hiểu như không gật đầu nói:

Ân! Ta cũng sẽ không cho phép có người xấu ở Hải lâm phá hư, ta cùng tỷ tỷ chung một chỗ, người nào phá hư sẽ giết người đó!

Con ngươi của nàng cũng thoáng lạnh, phun ra hai đạo sát khí.

Trong lòng Phi Nghê cả kinh, lửa giận không khỏi tiêu tán, có chút kinh ngạc nhìn Thủy Tiên, bề ngoài thanh thuần đáng yêu, nghĩ không ra cũng sẽ có sát khí.

Kỳ thực Thủy Tiên tiếp xúc sự tình quá ít, thường ngày thân phận cao, tuy rằng không cần tự mình sát nhân, nhưng người vì nàng mà chết lại không phải số ít, nói trắng ra là nàng đối với sát nhân cũng không có khái niệm quá lớn.

Phi Nghê vỗ vỗ đầu của nàng, khẽ cười nói:

Hảo, người nào phá hư chúng ta sẽ giết người đó.

Cửu Đỉnh chi thuyền rất nhanh thì tiến vào trong phạm vi Long gia tra xét, Diệp Phàm đánh ra mấy đạo quyết ấn, Chiến Hạm thoáng cái hoảng hốt, trực tiếp tiêu thất ở trên trời cao.

Một lát sau, đám người Lý Vân Tiêu liền xuất hiện ở trong mây, phía dưới là ngọn núi cao nhất kia.

Diệp Phàm ngạc nhiên xem chừng mọi nơi, thở dài nói:

Nghĩ không ra trên một ngọn núi, vậy mà sẽ bố trí giống như thành thị, hơn nữa không cảm thấy câu thúc, trái lại rất có phong vị.

Ừ! Ta cũng là lần đầu tiên tới loại địa phương cổ quái này!

Thủy Tiên cũng vui vẻ, cầm lấy cánh tay của Lý Vân Tiêu, tay kia lại cầm lấy Phi Nghê, hết ngó đông tới ngó tây.

Phi Nghê nói:

Long gia chia làm Nội Môn cùng Ngoại Môn, Nội Môn Đệ Tử đều là tồn tại thức tỉnh Chân linh huyết mạch, mà Ngoại Môn Đệ Tử là người thường chưa thức tỉnh, nhưng bọn hắn nhất định là hậu duệ của cường giả có Chân linh huyết mạch, như vậy mới có thể bảo đảm ở trên con nối dòng sau này sẽ thức tỉnh huyết mạch.

Diệp Phàm nói:

Thảo nào sẽ có thành thị lớn như vậy, ở đây đã có thể so với một tòa thành thị cỡ trung, ở đây tất cả đều là hậu duệ của Chân linh huyết mạch sao?

Phi Nghê nói:

Không hẳn vậy, nhưng đại bộ phận đều là. Theo quy mô thành thị tăng lên, các Đại Thương Hội trú nhập, người ngoại lai cũng rất nhiều. Hơn nữa cũng không phải hậu duệ Chân linh huyết mạch liền nhất định là Ngoại Môn Đệ Tử, có rất nhiều hậu duệ ngay cả khí hải cũng không thể ngưng tụ, đã định trước cả đời chỉ là người thường, tiêu chuẩn Ngoại môn đệ tử thấp nhất phải là một Võ sĩ. Mặc dù không có giác tỉnh Chân linh huyết mạch, chỉ cần bản thân nỗ lực tu luyện đến Cửu Thiên Vũ Đế, cũng có thể trực tiếp trở thành Nội Môn Đệ Tử.

Lý Vân Tiêu nói:

Hậu duệ Chân linh huyết mạch, xác suất giác tỉnh huyết mạch bao lớn?

Phi Nghê nói:

Ở một phần vạn.

Cái gì? Thấp như vậy?

Diệp Phàm cùng Thủy Tiên đều phi thường giật mình, mà Lý Vân Tiêu cùng Khâu Mục Kiệt lại lạnh nhạt rất nhiều.

Phi Nghê nói:

Cái tỷ lệ này kỳ thực đã không thấp, trên Thiên lĩnh có mấy ngàn vạn hậu duệ Chân Linh huyết mạch, cũng không thiếu phân bố ở các nơi trên Thiên Võ Giới, mà Long gia hiện tại, Nội Môn Đệ Tử cũng trên vạn người.

Mấy ngàn vạn… Như vậy quy mô thành thị trên Thiên lĩnh hoàn toàn không kém thành trì cỡ trung!

Diệp Phàm lần thứ hai sợ hãi than.

Phi Nghê khẽ cười nói:

Hơn nữa cộng thêm người ngoại lai, chắc là đột phá trăm triệu, đạt tới tiêu chuẩn đại hình thành trì. Phải biết rằng Thiên lĩnh cao mười vạn tám nghìn dặm, chính là ngọn núi cao nhất Thiên Vũ giới, người thường cho dù sống đến một trăm tuổi, cưỡi ngựa từ chân núi bắt đầu đi lên, cả đời cũng không đến được đỉnh núi.

Lý Vân Tiêu nói:

Chúng ta thì sao? Sao không trực tiếp đi Long gia, mà lại tới thành trì kia?

Mấy người còn lại cũng có nghi vấn, thoáng cái nhìn về phía Phi Nghê.

Phi Nghê ngẩng đầu lên nhìn đỉnh núi, trên mặt lộ ra vẻ buồn rầu nồng đậm nói:

Thời điểm vừa tiến nhập phạm vi Thiên lĩnh, ta phát hiện đã mở ra Hộ Sơn đại trận. Nếu không có ta quen thuộc trận này, biết phương pháp đi vòng mà nói, sợ là chúng ta căn bản vào không được.

Hộ Sơn đại trận?

Lý Vân Tiêu nheo mắt nói:

Chẳng lẽ là có chuyện phát sinh?

Phi Nghê gật đầu nói:

Mặc dù Hộ Sơn đại trận không phòng ngự công kích, chỉ mở ra như vậy, một ngày tiêu hao Nguyên Thạch chẳng khác nào tổng thu nhập một ngày của Long gia, cái giá rất lớn. Nếu không có việc gấp mà nói, tuyệt sẽ không mở trận này ra.

Khâu Mục Kiệt cười lạnh nói:

Xem ra Vi Thanh đã tới! Chậc chậc, có trò hay để nhìn rồi!

Lý Vân Tiêu nói:

Nếu thật là Vi Thanh mưu đoạt Long gia, đồng thời đã tìm được nội ứng mà nói, vì để tránh cho ngoại giới quấy rầy, mở ra Hộ Sơn đại trận cũng không có gì lạ. Chỉ bất quá ta thấy người trong thành đều là sắc mặt an tường, không giống như là có chuyện phát sinh a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.