Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1318: Chương 1318: Truyền thừa võ kỹ.




Chương 1316: Truyền thừa võ kỹ.

Nguyễn Nguyên Tư nói:

Cũng có chênh lệch, nhưng không lớn.

Đông Môn Diệu gật đầu nói:

Việc này quan hệ quá nhiều, ta phải trở về Phệ Hồn Tông bẩm báo, còn có chuyện Tam ca ta…

Hắn do dự nói:

Hi vọng quý phái có thể tạm thời lưu hắn một mạng, tông chủ phái ta tất nhiên sẽ tự mình hỏi đến việc này

Nguyễn Nguyên Tư đang muốn mở miệng đáp ứng, hắn vốn cũng không có cách nghĩ muốn giết Đông Môn Viễn, nhưng vẫn trầm mặc, ngược lại nhìn về phía Trữ Khả Nguyệt, việc này dường như cũng không phải do hắn quyết định nữa rồi.

Trữ Khả Nguyệt lạnh nhạt nói:

Ta đối với Phệ Hồn Tông các ngươi thực không có cảm tình gì, coi như là Hoàng Phủ Bật mở miệng, Đông Môn Viễn này hơn phân nửa cũng phải chết.

Mọi người đều đầy mồ hôi, ma nữ này nói chuyện cũng quá tùy hứng đi a.

Trữ Khả Nguyệt nhìn Đông Môn Diệu sắc mặt khó coi, khẽ nói:

Bất quá đều là thất đại tông phái, chút mặt mũi này ta vẫn sẽ bán cho Hoàng Phủ Bật, tuy rằng kết cục đều giống nhau cả.

Sắc mặt Đông Môn Diệu lúc này mới thoáng cái chuyển biến tốt đẹp hơn, ôm quyền nói:

Đã như vậy, vậy thì đa tạ Khả Nguyệt đại nhân rồi. Hai chuyện này đều tương đối khẩn cấp, ta phải lập tức trở lại tông môn. Nguyên Tư huynh, tạm biệt rồi.

Hắn nói xong, liền lưu lại Thừa Hạo Miểu, hóa thành một đạo quang mang mà đi.

Giờ phút này những cường giả tránh thoát một kiếp trong hư không, cũng nhao nhao rời đi không ít, tựa hồ Địa Lão Thiên Hoang sắp mở ra có rụng động cực lớn đối với bọn họ.

Trong phủ thành chủ, Khương Sở Nhiên cũng khó có thể ức chế kích động trong lòng, thì thào lẩm bẩm:

Rốt cục lại đợi đến lúc Tiên Cảnh phủ xuống rồi, Thiên Tư, ta vô luận như thế nào cũng phải đạt được.

Nguyễn Hồng Ngọc lo lắng nhìn hắn một cái, nói:

Thiên Tư chi năng quá mức cường đại, chúng ta vẫn nên trước tìm Lý Vân Tiêu kia xem thử có thể tiếp xúc toàn diện không, chú ấn của Nhược Mai, nếu như có thể thì cũng không cần mạo hiểm nữa.

Khương Sở Nhiên lắc đầu nói:

Không riêng gì vì Nhược Mai, cho dù là vì thành Hồng Nguyệt, ta cũng nhất định phải đạt được Thiên Tư. Nếu có thể luyện hóa Thiên Tư…, vậy thì thành Hồng Nguyệt liền có thể áp đảo trên lục phái khác, ta cũng không cần phải chán nản vì sự bất lực của mình nữa rồi.

Nguyễn Hồng Ngọc trong nội tâm đau xót, khổ sở nói:

Sở Nhiên, ngươi không cần phả tự buồn bã như thế, ngươi đã làm rất tốt rồi.

Khương Sở Nhiên nói:

Đây đồng thời cũng vì chính mình ah, tu luyện đến trình độ này, đã rất khó tiến thêm. Thiên Tư có lẽ chính là một chỗ đột phá trên võ đạo chi lộ của ta, có được, phía trước một mảnh trời cao biển rộng, mất đi, có lẽ chính là đi đến điểm cuối rồi.

Nguyễn Hồng Ngọc dựa sát vào hắn, ôm lấy Khương Sở Nhiên ôn nhu nói:

Nhưng vô luận như thế nào, ngươi nhất định phải lấy an toàn của mình làm trọng. Vô luận là vì thành Hồng Nguyệt, hay là vì ta, còn vì nữ nhi của ta nữa.

Khương Sở Nhiên cười vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của nàng, nói:

Yên tâm, ta chính là cao thủ thiên hạ hiếm cỏ, ngươi sợ gì. Lần thi đấu lôi đài này cũng không còn trở ngại gì nữa rồi, Tử Mậu đoạt giải quán quân không thể nghi ngờ.

Nguyễn Hồng Ngọc sững sờ, nói:

Ngươi sao lại coi trọng Tử Mậu thế? Chiến lực Lý Vân Tiêu kia hơn xa Tử Mậu a!

Khương Sở Nhiên cười nói:

Thực lực để so đấu lôi đài, nhưng dưới lôi đài so chính là thực lực tổng hợp. Ta tin tưởng Tử Mậu sẽ xử lý tốt chuyện Lý Vân Tiêu, nếu hắn làm không được vậy thì cũng khiến ta quá mức thất vọng rồi.

Nguyễn Hồng Ngọc cau mày nói:

Nhưng ta thấy tình cảnh hiện giờ, Nhược Băng không hề có ý gì với Tử Mậu, ngược lại rất có hảo cảm với Lý Vân Tiêu.

Khương Sở Nhiên không cho là đúng, cười nói:

Lý Vân Tiêu quả thật là thiên tài khó được, nhưng thân phận quá mức thần bí. Giao Nhược Băng cho Tử Mậu càng khiến ta yên tâm hơn. Về phần chuyện hảo cảm, ở lâu tất nhiên sẽ có hảo cảm. Lý Vân Tiêu hấp dẫn nàng, cũng chỉ là ở phần thần bí không giống bình thường kia thôi, nữ hài tử cuối cùng vẫn cần cảm giác an toàn a!

Nguyễn Hồng Ngọc sẳng giọng:

Xem ra ngươi thật sự rất hiểu lòng của nữ nhân ah, rất có nghề đấy, sao không thu ma nữ này đi!

Khương Sở Nhiên cười nói:

Ta không phải đã thu ma nữ ngươi rồi sao? Ha ha bất quá, hiện giờ duy nhất khiến ta lo lắng chính là…

Nụ cười của hắn thoáng cái thu liễm.

Nguyễn Hồng Ngọc tựa hồ cảm ứng được gì đó, ngưng giọng:

Trữ Khả Nguyệt?

Không tệ.

Khương Sở Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, nói:

Nha đầu ngốc này đối với Nhược Băng cực kỳ yêu thích, nếu nàng cưỡng ép xuất đầu thay Lý Vân Tiêu thì ta sợ kết cục có biến. Bất quá, nếu như Khả Nguyệt muội tử có thể cam đoan an toàn về lai lịch thân phận Lý Vân Tiêu, dùng thiên phú Lý Vân Tiêu, thành tựu tương lai tất không dưới ta, cân nhắc Nhược Băng cho hắn cũng không phải không thể.

Nguyễn Hồng Ngọc vội hỏi:

Nữ nhân điên này nào cân nhắc được nhiều như thế chứ, gần đây luôn làm việc tùy hứng, nếu theo nàng sẽ hại cả đời Nhược Băng mất. Tuy rằng ta không phải mẹ ruột Nhược Băng, nhưng vẫn một mực nhìn nàng lớn lên, chưa bao giờ có thiên vị. Quyết không thể để Nhược Băng gả cho Lý Vân Tiêu được.

Sắc mặt nàng đột nhiên biến hóa, hỏi:

Sở Nhiên, nếu thật sự phát sinh xung đột, ngươi có nắm chắc áp chế được nữ nhân điên kia không?

Khương Sở Nhiên sững sờ, lập tức cười khổ lắc đầu.

Sắc mặt Nguyễn Hồng Ngọc đại biến, hoảng sợ cả kinh nói:

Làm sao có thể? Ngay cả ngươi cũng không phải đối thủ của nàng sao?

Khương Sở Nhiên lắc đầu nói:

Đây không phải vấn đề thực lực mạnh yếu cao thấp. Ngươi cũng biết đấy, nàng làm việc chưa bao giờ kể đến hậu quả, mà ta là chủ thành Hồng Nguyệt, thân phận của ta liền quyết định ta tuyệt đối không thể nào đấu với nàng. Cho dù có thể áp chế nàng, tất cũng sẽ lưỡng bại câu thương, hậu quả kia quá nghiêm trọng. Cho nên, nếu nàng cố ý đứng về phía Lý Vân Tiêu, vậy thì cũng chỉ có thể dựa vào chính Tử Mậu đi giải quyết vấn đề thôi, người làm dượng như ta không thể nào xuất đầu được.

Sắc mặt Nguyễn Hồng Ngọc trở nên cực kỳ khó coi, từ một kiếm vừa rồi mà xem, coi như là nàng liên thủ với Nguyễn Nguyên Tư sợ rằng cũng không phải đối thủ của nữ nhân kia.

Khương Sở Nhiên nhìn nàng một cái, thở dài:

Còn nữa, nhìn thấy Khả Nguyệt muội tử đi ra Đào Hòa Ổ, hơn nữa võ kỹ nâng cao một bước, trong lòng ta cũng hết sức cao hứng. Lần này Địa Lão Thiên Hoang mở ra, ta càng có thể toàn tâm toàn ý đi tìm kiếm Thiên Tư rồi

Nguyễn Hồng Ngọc nghe được trong lòng giật mình, cả kinh nói:

Sở Nhiên, ngươi đừng nói như vậy, ta nghe rất sợ hãi đấy.

Khương Sở Nhiên cười to nói:

Ha ha, yên tâm đi, ta không có việc gì đâu, chỉ là nếu ta bị thương hoặc là gì đó, thành Hồng Nguyệt có Khả Nguyệt muội tử ở đây, cũng sẽ không bị bao nhiêu ảnh hưởng.

Nguyễn Hồng Ngọc một hồi tâm phiền ý loạn, chuyện thi đấu lôi đài lập tức bị nàng ném ra sau đầu, hoàn toàn không còn tâm tư đi suy nghĩ nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.