Vi Thanh kinh ngạc hỏi:
Phức tạp vậy sao?
Thánh Ma cười cười:
Năm mươi phần trăm là vậy, nhưng thời đại lâu xa, rất khó khảo cứu.
Vi Thanh gật đầu, không giao lưu với Thánh Ma nữa, gã đắc ý quy đầu liếc Lý Vân Tiêu.
Vi Thanh cười khẩy nói:
Vân minh chủ mau đi đi, làm bộ mặt ngu đần đó làm chi?
Lý Vân Tiêu đang đăm chiêu, hắn tỉnh táo lại, gật đầu nhẹ giọng nói:
Đi.
Vi Thanh cau mày, gã nhìn ra Lý Vân Tiêu có ý tưởng gì đó nhưng không đoán được, lòng thầm thấp thỏm. Nhưng nghĩ lại miễn gã xông vào Tạo Hóa cảnh, dựa vào lực lượng bảo bình là có thể tung hoành trong thiên hạ, không phải sợ Lý Vân Tiêu nữa, trừ phi hắn trực tiếp bước vào Giới Vương cảnh.
Tuy xác suất có được Giới Thần Bi bước vào Giới Vương cảnh cao hơn người thường nhưng đó chỉ là tương đối, xác suất cực thấp.
Ba người tiếp tục bay tới trước.
Chỉ giây lát dị lực áp chế của Địa Giới lại xuất hiện, nhưng ba người không hề sợ hãi. Ngẫu nhiên đụng phải vân thú ẩn núp, thực lực thấp thì bị đánh tan, thực lực mạnh mẽ bị Vi Thanh hấp thu.
Mấy canh giờ sau, bầu trời đằng trước tinh khiết trong veo, không có mây mù, cực quang hiển hiện, sắc màu kỳ dị dâng lên xinh đẹp chói mắt. Tựa như dải lụa mỏng phập phềnh bảo vệ hà quang bảy sắc ngay chính giữa.
Hà quang hiển diệu thiên địa, tỏa dị lực che ngàn dặm, rất là bất phàm.
Lý Vân Tiêu, phụ tử Vi Thanh nhìn chăm chăm, thấy trong hà quang mờ mịt loáng thoáng có các dao động tần suất chấn động tinh thần của họ.
Ba người giật mình kêu lên:
Lực lượng Địa Giới!
Hà quang là ngọn nguồn dị lực tràn ngập trong ngọn núi to.
Nhóm Lý Vân Tiêu định vào kỳ cảnh chợt một thanh âm quen thuộc vang lên:
Ba vị dừng bước.
Một nam nhân xuất hiện trước mặt ba người, mặt trầm như nước, đáy mắt cực kỳ phức tạp, hỗn loạn.
Nhận ra người trước mắt, Lý Vân Tiêu nét mặt sa sầm nói:
Công Dương Chính Kỳ!
Lý Vân Tiêu nóng nảy chất vấn:
Tỷ đệ Mộng Vũ bị ngươi bắt?
Vi Thanh lạnh lùng nhìn Công Dương Chính Kỳ, tồn tại từng cùng gã thuộc hàng năm Chấp Chính Ti Thánh vực. Giờ phút này khí thế của Công Dương Chính Kỳ khác hẳn lúc trước, dường như hoàn toàn dung nhập vào kỳ cảnh này, không nhìn ra manh mối.
Công Dương Chính Kỳ gật đầu nói:
Đúng rồi, ta mang hai tỷ đệ đến. Nhưng không phải bắt, xin dùng từ chín hxác một chút.
Lý Vân Tiêu thở hắt ra, sắc mặt dịu lại, miễn hai tỷ đệ bình an là được.
Lý Vân Tiêu hỏi:
Hai tỷ đệ hiện đang ở đâu?
Công Dương Chính Kỳ chưa trả lời thì Vi Thanh sắc mặt âm trầm lạnh lùng nói:
Giết người của ta, cướp đi hai tỷ đệ còn có mặt mũi nói không phải là bắt? Chẳng lẽ mời sao?
Công Dương Chính Kỳ híp mắt lại nhìn thẳng Vi Thanh hắn, cười lạnh nói:
Tất nhiên là mời, bọn họ là hậu bối của Chân Quân đại nhân, kẻ bắt người, cướp người là Vi Thanh nhà ngươi mới đúng.
Vi Thanh biến sắc mặt, hừ lạnh một tiếng:
Công Dương Chính Kỳ, tuy quen biết nhưng nếu ngươi nói lung tung thì ta sẽ tố cáo ngươi tội phỉ báng. Con mắt nào của ngươi thấy ta bắt người?
Vi Thanh biết động tác nhỏ của mình khó giấu diếm, hơn phân nửa Mộng Linh Chân Quân đã biết.
Nhưng nay Vi Thanh có lực lượng Hư Cực cộng thêm Vi Vô Nhai, trừ phi Mộng Linh Chân Quân là Tạo Hóa cảnh không thì chẳng làm gì phụ tử Vi Thanh được.
Vì vậy Vi Thanh không sợ, gã chỉ cần cắn chặt rằng mình không cướp người thì không ai làm gì được bọn họ.
Công Dương Chính Kỳ lạnh lùng nói:
Ta mặc kệ việc này, chờ tới lúc chân quaâ sẽ tìm ngươi.
Lý Vân Tiêu hỏi:
Hai tỷ đệ đâu?
Công Dương Chính Kỳ giơ tay chỉ vào mảnh vân hà:
Đang trong vân hà nhận Địa Giới truyền thừa.
Cái gì?!
Ba người giật nảy mình, biểu tình khác nhau.
Vi Thanh sắc mặt âm trầm nhìn đoàn vân hà, cắn răng hỏi:
Truyền thừa Hoàng Tuyền Minh Hỏa?
Lý Vân Tiêu vừa kinh vừa mừng. Nếu để tỷ đệ Mộng Vũ được đến Hoàng Tuyền Minh Hỏa thì không khác gì hắn có chúng.
Lý Vân Tiêu hỏi:
Hai tỷ đệ có chịu được lực lượng này không? Chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đi?
Công Dương Chính Kỳ thấy sắc mặt Vi Thanh kỳ kỳ thì âm thầm cảnh giác, đề phòng gã.
Công Dương Chính Kỳ lạnh lùng nhắc nhở nói:
Rốt cuộc là truyền thừa cái gì thì ta cũng không biết, nhưng các ngươi tốt nhất hãy yên phaạn.
Người Vi Thanh nhúc nhích, lòng rất là rối rắm. Vi Thanh nhìn chằm chằm vào hà quang, không biết có nên xông vào cướp đoạt không.
Trong bình bạc, Thánh Ma truyền ra:
Trong hà quang đúng là có thứ ghê gớm, nếu ra tay thì có nắm chắc cướp được không?
Vi Thanh buồn bực nói:
Không hề nắm chắc! Hai phụ tử chúng ta hợp sức cũng không đánh lại Lý Vân Tiêu cộng thêm Công Dương Chính Kỳ, huống chi còn có một Mộng Linh Chân Quân bí ẩn khó lường, không biết thực lực thế nào.
Thánh Ma lên tiếng:
Nếu ta có thể kiềm chế chân quân gì đó thì sao?
Vi Thanh giật mình kêu lên:
Ngươi có thể ra tay?
Thánh Ma trầm mặc một lúc:
Tuy thực lực của ta còn chưa phục hồi, nơi này có giới lực uy áp, nhưng hiện thân giây lát áp chế một cường giả Hư Cực thần cảnh không khó.
Vi Thanh nói:
Chưa chắc Mộng Linh Chân Quân là Hư Cực.
Thánh Ma cười khẩy nói:
Trừ phi là Tạo Hóa đại viên mãn, dù là Tạo Hóa cảnh bình thường thì ta cũng có thể bám chân một lúc. Miễn ngươi có cách áp chế Lý Vân Tiêu và Công Dương Chính Kỳ, lại dùng Âm Dương Nhị Khí bình thu Hoàng Tuyền Minh Hỏa vào sau đó xoay người chạy trốn, vậy thì cơ duyên to lớn này sẽ thuộc về ngươi.
Lời của Thánh Ma làm Vi Thanh rất là động lòng.
Vi Thanh có cách kéo dài thời gian, trong Âm Dương Nhị Khí bình còn nhiều binh khí giết chóc, nếu thả ra hết thì có thể bám chân Lý Vân Tiêu và Công Dương Chính Kỳ một lúc.
Tưởng tượng mình độc chiếm Hoàng Tuyền Minh Hỏa, đạt được cơ hội trùng kích Giới Vương cảnh là đầu óc Vi Thanh nóng lên, cảm xúc khô nón chảy trong máu.
Trong khi Vi Thanh giãy dụa nội tâm thì Lý Vân Tiêu nói một câu làm lòng gã rối như tơ vò.
Vi Thanh đại nhân có biết làm người quan trọng nhất là cái gì không?
Vi Thanh rùng mình tỉnh táo lại, phản xạ hỏi:
Cái gì?
Lý Vân Tiêu cười lạnh lùng như thể nhìn thấu lòng Vi Thanh:
Con người quan trọng nhất là phải biết tự lượng sức mình, phân biệt rõ chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm nếu không sẽ gặp rắc rối lớn.
Vi Thanh biến sắc mặt, thoáng chốc cảnh giác lên. Vi Thanh biết cảm xúc và ý tưởng đã bị Lý Vân Tiêu bắt giữ.
Vi Vô Nhai, Công Dương Chính Kỳ nghe hiểu ẩn ý trong câu nói, người nhúc ních cảnh giác.
Không khí xung quanh trở nên căng thẳng nặng nề, bốn người giương cung bạt kiếm.
Hừ!
Vi Thanh cười khẩy nói:
Ý ngươi nói ta không biết tự lượng sức mình?
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
Ta không biết ngươi có không, chỉ chính ngươi biết. Dĩ nhiên ta hy vọng ngươi có thể tự hiểu sức mình.
Vi Thanh im lặng một lúc, chợt trầm giọng hỏi:
Nếu ta không thể thì sao?
Không khí nặng nề, không khí căng thẳng bị áp súc tùy thời nổ.