Chương 1256: Tương phản cực lớn. (1)
Trong tay hắn có một khí xoáy tụ lại giống như Trường Giang và Hoàng Hà lưu chuyển. Sau khi hắn bước ra một bước, toàn thân hình như là thân ảnh độc lập với thiên địa, hoàn toàn ở ngoài siêu nhiên. Một chưởng đánh ra đã đi tới trên người La Thanh Vân và Lý Vân Tiêu.
La Thanh Vân cho hắn cảm giác giống như là một con rồng đang ẩn mình trong vực sâu, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bay lên trời. Trong lòng hắn không khỏi có chút kiêng kỵ. Cho nên khi thủ hạ, hắn không dám lưu tình. Vừa ra tay chính là tuyệt học của Vạn Tinh Cốc Nhất Chưởng Kinh Đào
La Thanh Vân ngồi yên không động đậy, chỉ lẳng lặng uống say quên buồn. Thần sắc trong mắt không có chút dao động, vẫn yên tĩnh như nước.
Con ngươi trong mắt Trình Vĩnh đột nhiên co lại. Trong mắt hắn lóe lên một chút phẫn nộ vì bị không để ý tới. Trêb bàn tay lại tăng thêm vài phần nguyên lực. Gần như là lực lượng một trăm hai mươi phần trăm. Lúc trước nói chỉ giáo huấn một chút, hiện tại hắn cũng ném ra sau đầu. Hắn hận không thể một chưởng đánh chết hai người này.
Từ sau khi nhận được danh hiệu là một trong Tây Vực Ngũ Kiệt, đã không có người nào dám… khinh thường hắn như vậy nữa. Cho dù là chưởng môn đại phái cũng phải khách khí.
Hai chưa thấy qua người nào quê mùa, đại khái còn không biết tới uy danh cùng sự lợi hại của Tây Vực Ngũ Kiệt.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng để chén rượu xuống. Trong lúc bất chợt đám võ giả bên trong tửu lâu cảm thấy có chút ớn lạnh. Một trận gió lạnh từ bốn phương tám hướng của tửu lâu vọt tới. Mọi người chợt phát hiện tửu lâu vốn vẫn tính là tráng lệ này không ngờ lại cũ nát như vậy. Bốn phía đều có gió lùa.
Gió to đột nhiên nổi lên, đám mây tản ra.
Trong giây lát Trình Vĩnh phát hiện thân thể mình gần như bị đông cứng lại. Có một loại lực quy tắc đang chảy xung quanh. Trong khoảnh khắc, võ kỹ của hắn giống như lá rụng trong gió, thuyền nhỏ trước sóng dữ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị huỷ diệt. Hắn kinh hãi mở to hai mắt. Chỉ thấy Lý Vân Tiêu đánh ra một chưởng, không có bất kỳ hoa chiêu nào. Một chưởng đầy vẻ phong khinh vân đạm. Giống như bằng hữu đang tùy ý trêu đùa, vỗ vào đầu vai của người vậy.
Nhưng một chưởng phong khinh vân đạm này ở trong mắt hắn lại không khác gì lưỡi hái của tử thần chém xuống. Một cảm giác lạnh lẽo thấu vào tận xương tủy, lại xông thẳng vào trong đầu. Lần đầu tiên từ khi chào đời đến nay, hắn cảm thấy được một nỗi sợ hãi tử vong xông lên đầu. Toàn thân hắn run rẩy, muốn hô to cầu cứu. Nhưng miệng mở ra, bất kể hắn làm như thế nào cũng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn một chưởng đánh xuống, sau đó mất đi tri giác.
Ầm.
Mọi người chỉ thấy Lý Vân Tiêu tiện tay đánh ra một chưởng, rất nhẹ nhàng rất ôn nhu. Hình như không có bất kỳ khí thế nào. So sánh với Nhất Chưởng Kinh Đào của Trình Vĩnh, quả thực chính là khác nhau một trời một vực. Nhưng kết quả lại là suy giảm cực lớn trong mắt mọi người.
Chỉ thấy Trình Vĩnh giống như quả bóng cao su bị xì hơi. Trong nháy mắt kình khí toàn thân suy giảm, trong thân thể bạo phát ra một vài tiếng động nặng nề. Cả người cứ như vậy sụp xuống, bị đánh bay ở cửa, dường như đang nhũn ra, quỳ rạp ở trên mặt đất.
Yên tĩnh. Tất cả đều yên tĩnh. . .
Trong mắt La Thanh Vân hiện lên vẻ khiếp sợ cực độ. Bàn tay đang cầm chén rượu cũng có chút run rẩy. Tuy rằng hắn cũng không từng để Tây Vực Ngũ Kiệt vào mắt, nhưng tuyệt không có khả năng dễ dàng thoải mái một chưởng đánh gục như vậy. Hắn đột nhiên cảm thấy mình lại đoán sai thực lực Lý Vân Tiêu. Hình như bất kể hắn đánh giá người trước mắt này cao như thế nào, đều không đúng. Thoáng cái hắn có phần đờ đẫn ngồi ngây ra đó, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Trình huynh. . .
Trình… Trình Vĩnh?
Trình Vĩnh huynh, đứng lên đi.
Hắc, Trình huynh, đừng làm trò nữa. Mau đứng lên đi.
Đám công tử trẻ tuổi đang tiến vào tửu lâu, trên trán mỗi người đều lấm tấm mồ hôi lạnh. Bọn họ không thể tiếp nhận được hiện thực trước mắt. Tất cả đều la lên gọi Trình Vĩnh, đợi hắn từ dưới đất nhảy lên, sau đó giết chết tất cả đám người Lý Vân Tiêu.
Nhưng mà từ trước đến nay nguyện vọng chính là tốt đẹp, hiện thực vĩnh viễn lại lạnh lùng tàn khốc.
Thân thể Trình Vĩnh dần dần cứng đờ. Mãi đến khi thân thể bắt đầu có chút tím bầm, mọi người mới từ trong ảo tưởng phục hồi lại tinh thần. Sắc mặt mỗi người đêu tái nhợt.
Nạp Lan Chỉ Tuyền và Khương Nhược Băng cũng hoàn toàn ngây người. Trong đầu bọn họ không có cách nào suy nghĩ được. Bọn họ kinh ngạc nhìn Lý Vân Tiêu, lại nhìn Trình Vĩnh đang nằm trên mặt đất, trước sau vẫn không có cách nào liên hệ hai người với nhau.
Trình huynh, Trình huynh?
Sau khi Nguyễn Tử Lăng kinh ngạc một hồi, vẫn chưa tin, đi lên trước ngồi xổm xuống, vỗ vào thân thể Trình Vĩnh vài cái. Cuối cùng hắn vận dụng một chút kình đạo ở trong tay. Không ngờ tới, thoáng cái, hắn đã đánh nổ đầu vai của Trình Vĩnh. Rất nhiều máu tụ đen đặc và thịt vụn đều tuôn ra ngoài. Hóa ra ở dưới lớp da, máu thịt toàn thân Trình Vĩnh đều đã biến thành hồ.
A!
Nguyễn Tử Lăng sợ đến liên tiếp lui về phía sau, thiếu chút nữa thì ngã ngửa. Hắn hoảng sợ nhìn Lý Vân Tiêu, run rẩy nói:
Ngươi… ngươi… ngươi lại dám giết người của Vạn Tinh Cốc?
Lý Vân Tiêu cười nhạo nói:
Giết thì đã sao?
Nguyễn Tử Lăng thoáng trấn tĩnh, hạ quyết tâm, nói:
Giết người của Vạn Tinh Cốc, chính là đã bước nửa bước vào quỷ môn quan.
Trong mắt Lý Vân Tiêu lóe lên hàn quang, lạnh lùng nói:
Dù sao cũng phải bước vào quỷ môn quan, vậy ngay cả người của thành Hồng Nguyệt, ta cũng giết.
Sát khí trên người hắn chợt bạo phát ra, nhắm thẳng vào Nguyễn Tử Lăng
Trong nháy mắt toàn thân Nguyễn Tử Lăng như rơi vào trong hầm băng, cả người run rẩy, răng trên răng dưới không ngừng run lên. Qua nhiều năm như vậy, tuy có thời điểm sợ hãi, nhưng hắn chưa bao giờ thấy sợ như ngày hôm nay. Mặc dù không biết thân phận của đối phương, nhưng ít ra hắn biết mình đã đá phải tấm thiết bản.
Không chỉ có Nguyễn Tử Lăng, đám người trẻ tuổi tuấn kiệt đã cùng hắn tiến vào đây cũng cảm nhận được hàn ý này. Bọn họ hoảng sợ toàn thân run rẩy. Có một người lại không có cách nào chống đỡ được, hét to một tiếng liền đẩy cửa lớn, cứ như vậy mà trốn đi.
Sát khi của Lý Vân Tiêu chỉ là đối phó với những người này. Các võ giả khác bên trong tửu điếm ngược lại không cảm thấy gì cả. Bọn họ chỉ khiếp sợ khí hắn dùng một chưởng đánh chết Tây Vực Ngũ Kiệt, thật lâu chưa hoàn hồn.
Dừng… dừng tay.
Nguyễn Tử Lăng run rẩy nói:
Nếu như lại giết ta, ngươi thật sự phải chết không thể nghi ngờ. Hiện tại chẳng qua là có chút phiền phức mà thôi. Ngươi mặc dù giết chết Trình Vĩnh, nhưng chỉ là tự vệ. Về tình có thể tha thứ. Tất cả mọi người có thể làm chứng.
Hắn quay đầu lại, nhìn về phía những người đi cùng hắn, nói:
Các ngươi nói đúng không?
A? Đúng. Đúng đúng. Đúng. Chính là như vậy
Không sai. Là tự vệ. Chúng ta đều thấy được.