Ma Sát bay đầy trời kêu la tứ tán.
Nhữn con này là… Quái vật gì?
Người phụ trách sợ hãi tứ chi căng cứng, không hay biết một con quái hình sói vuốt nhọn răng nanh đến sau lưng mình.
Phập!
Móng vuốt của con quái hình sói đâm vào sau lưng người phụ trách.
Vô số Ma Sát chạy ra từ vết thương, người phụ trách tự biết không hy vọng sống, bỗng nhiên giơ tay lên đâm trường mâu ra sau lưng.
Bùm!
Lại vang tiếng nổ, một con ma thú khác xông lên vỗ nát đầu người phụ trách, cơ thể gã hàng giải thành Ma Sát cấp thấp nhất kêu la bay đi.
Chỉ vài giây đám Ma tộc xông lên cơ bản tử thương hơn phân nửa, một số sống sót chạy đi xa không dám đến gần.
Lỗ Thông Tử hơi bất mãn:
Hừ! Làm chậm trễ thời gian của lão phu!
Lỗ Thông Tử leo lên chiếc chiến xa màu vàng bên cạnh mình, chiến xa dài mười thước, ánh sáng lấp lánh quan hnó. Ánh sáng chợt lóe, mười hai họng pháo âm u chĩa bốn phương tám hướng.
Đằng sau chiến xa kéo một thứ kim loại bầu dục to lớn khắc đầy các loại trận pháp.
Đằng trước chiến xa có tám ma thú giống ngựa giống rồng kéo, nhận được lệnh nó lao nhanh tới trước.
Ma thú, ma cầm đầy trời tụ lại hai bên chiến xa gầm rống chạy nhanh trên trời, không ai dám chắn.
Con ngươi Lỗ Thông Tử co rút bắn ra ma quang bỗng nhiên nhìn chằm chằm đằng trước.
Cách hơn ngàn trượng một bóng người đơn độc đứng, ánh mắt như xuyên thấu không gian lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lỗ Thông Tử.
Lỗ Thông Tử bị ánh mắt đó nhìn cả người run rẩy, lấy lại tinh thần hét to:
Lý Vân Tiêu, chết đi!
Roi rồng màu nhạt trong tay Lỗ Thông Tử giải phong vung tới trước, gió rít phát tán.
Trong phút chốc vạn thú lao nhanh, hàng trăm ma thú, ma cầm cường đại hai bên như nhận được mệnh lệnh, tất cả bắn ra tia hung ác, lấy Lý Vân Tiêu làm mục tiêu vọt tới.
Mặt Lỗ Thông Tử dữ tợn, mắt tràn đầy sát ý.
Cách không xa, hai luồng ma quang một trước một sau bắn tới biến hình Tranh và Trụ.
Trụ thấy cảnh tượng, tức giận quát:
Lỗ Thông Tử! Quả nhiên là hắn!
Quả cầu màu vàng to lớn mà chiến xa kéo sau đuôi nhìn liền biết có ma đản.
Trụ thở phào, lạnh lùng nói:
Cái tên chết tiệt này, may mắn tới kịp không thì đã để hắn trốn. Nhưng… Những con ma thu này là sao?
Trụ kinh sợ nhìn đám ma thú, ma cầm, tất cả toát ra khí thế cường đại khiến người nghẹt thở, với kiến thức của gã cũng ít biết.
Biểu tình của Tranh trầm trọng, con ngươi co rút nhìn Lý Vân Tiêu đứng lù lù đằng trước, nhíu mày nói:
Thiên quân vạn mã mà hắn dám chắn mũi nhọn, không muốn sống nữa sao?
Trụ cười lạnh nói:
Với độn thuật tiên thiên lôi thể của hắn không khó tránh công kích từ vạn thú.
Trụ mới nói xong hai người con ngươi co rút giật bắn.
Lý Vân Tiêu giơ tay lên, một mảnh ánh sáng vàng lấp lóe trong lòng bàn tay rồi biến to thành cỡ bàn tay, trông như mảnh lá màu vàng tỏa ánh sáng chói mắt như mặt trời ban trưa.
Miếng lá màu vàng đón gió biến to ra nháy mắt to cỡ nửa người, nhiều phù văn lấp lóe trên chiếc lá.
lần đầu tiên Lý Vân Tiêu sử dụng Tiếu Ngạo Hồng Trần, thần dịch lực và ma nguyên trong người hắn bị cây quạt rút đi một nửa, vẫn không ngừng đưa vào, dường như không có cuối.
Lý Vân Tiêu hoàn toàn biến sắc mặt.
Ma thú rầm rộ ập đến trước mặt Lý Vân Tiêu, chỉ khí lãng đã chấn không gian quanh hắn kêu vù vù. Uy năng cây quạt trên sự dự tính của Lý Vân Tiêu, chỉ mấy giây đã hút hắn gần cạn kiệt.
Nhưng tên đã trên dây, không thể không bắn.
Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, cánh tay nổi luồng gió vòng quanh thổi ánh sáng vàng trên miếng lá phần phật.
Vù vù vù vù vù!
Cật quạt màu vàn quạt hướng vạn thú vạn cầm, cuồng phong rít gào, không gian chấn động kịch liệt như sắp sụp đổ.
Lý Vân Tiêu biến sắc mặt, mình vì uy lực của cây quạt. Từng vòiì rồng như ngọn lửa ngưng tụ bốn phía, tốc độ và uy năng khủng bố lan tràn tới trước.
Mặt đất nổ đi đùng, trong khoảnh khắc nguyên thế giới hóa thành địa ngục gió và lửa.
Bầu trời và mặt đất gần như hợp thành một, không còn phân chia được nữa, chỉ có gió và lửa. Hai nguyên tố khủng bố tàn phá, như hỗn độn sơ khai xé rách thế giới này.
Nhiều nhiều ma thú và ma cầm xông vào uy năng của Tiếu Ngạo Hồng Trần, bị hai nguyên tố cuốn lấy hất văng tứ tán.
Cảnh tượng kinh người diễn ra ngoài tường thành. Không gian trước mặt Lý Vân Tiêu mấy trăm trượng tất cả ma vật đều bị chấn văng, nhiều Tử bị lực lượng phong hỏa chấn xuyên nổ chết tại chỗ, hàng giải thành ma khí thuần túy nhất.
Lỗ Thông Tử hút ngụm khí lạnh:
Ui!
Lỗ Thông Tử hoảng hốt vội kéo chiến xa lạ.
Tám con giống rồng giống ngựa lập tức ngừng, lộ vẻ kinh khủng. Lực lượng phong hỏa dù cách xa nhưng cũng ập đến đây. Chấn chúng nó ngển cổ hú dài tại chỗ.
Dó là… Cái gì!?
Tranh, Trụ ngây người nhìn, đứng sững sờ phía xa, đầu óc ngu ngơ.
Lỗ Thông Tử nhìn Tiếu Ngạo Hồng Trần chằm chằm, mắt lấp lóe tia tàn nhẫn.
Lỗ Thông Tử nghiến răng hét to:
Huyền khí công kích hạm vi lớn lợi hại lắm, ngươi giỏi!
Lỗ Thông Tử liều mạng huơ roi trong tay, nhiều phù văn bắn ra, bảy, tám con ma thú dần bình tĩnh lại nhưng trong mắt vẫn đầy sợ hãi.
Giọng quát của Man từ trong chiến xa truyền ra:
Đó là huyền khí gì mà có uy năng như vậy? Đánh bay mấy trăm con ma vật, thật là chưa từng nghe thấy,quá khủng bố!
Lỗ Thông Tử nói:
Đại nhân đừng hoảng, ta quan sát thấy huyền khí chỉ lợi dụng quy tắc thiên địa công kích phạm vi lớn. Loại huyền khí này có vấn đề rấtlớn,dù phạm vi rộng nhưng uy lực không đủ. Những con ma vật dù bị chấn văng nhưng không bị thương nặng, sức chiến đấu còn đó.
Man trầm giọng nói:
Bây giờ ta lo không phải vấn đề này, Tranh đã đến, e rằng rắc rối to.
Lỗ Thông Tử nhíu mày hỏi:
Với thực lực hiện tại của đại nhân vẫn không chiến thắng được Tranh sao?
Man đáp:
Tất nhiên có thể thắng, nhưng muốn giấu diếm thân phận thì khó.
Mắt Lỗ Thông Tử lóe tia kỳ dị, nhếch môi nói:
Nếu vậy thì đi một bước tính một bước.
Trong chiến xa yên tĩnh lại, không còn thanh âm.
Rất nhanh đám người Tiểu Hồng, Nguyệt chạy tới. Nhìn trời thủng, mặt đất bị xé rách, hỏa hoa tung tóe khắp nơi, cơn gió như đao tàn phá, bọn họ giật nảy mình.
Tim Nguyệt đập nhanh, hoảng sợ la lên:
Tiếu Ngạo Hồng Trần!
Lý Vân Tiêu vẫn đứng yên đằng trước, tất cả ma thú, ma cầm đều bị chấn văng mấy trăm, ngàn trượng xa, chỉ còn mình hắn cô độc đứng.
Nhiều Tiếu Ngạo Hồng Trần Tranh bộ từ bốn phương tám hướng vọt tới, tất cả đều chứng kiến cảnh vừa rồi, sợ hãi không dám đến gần. Trong lòng bọn họ thì Lý Vân Tiêu đáng sợ còn hơn Tranh.
Giờ than khổ nhiều nhất là Lý Vân Tiêu, uy năng của Tiếu Ngạo Hồng Trần vượt xa dự tính của hắn, tệ hơn là một hơi rút cạn thể năng của hắn.
Tay phải Lý Vân Tiêu vung lên lật tay thu cây quạt ba tiêu, sợ thêm một lần nữa là sẽ hút khô hắn.
Lý Vân Tiêu thầm nghĩ: Xem ra không phải huyền khí uy lực càng lớn càng tốt, phải có thực lực xứng đôi với uy lực mới được. Dù là Tiếu Ngạo Hồng Trần hay lục đạo ma binh hoặc là Thùy Chủ Trầm Phù đáng sợ kia.