Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2497: Chương 2497: Vạn Hoa Bách Bảo Lộ. (1)




Chương 2497: Vạn Hoa Bách Bảo Lộ. (1)

Dù sao Lý Vân Tiêu ra tay mấy lần thành Hồng Nguyệt, người nhìn thấy rất nhiều, có thể nhìn ra mình bắt chước.

Hắn lập tức nói ra:

Mạo muội đường đột mà thôi, không sao. Bản thiếu gia gần đây tu luyện thần thông hạng nhất, khiến cho thần thái và khí chất hơi cải biến, nhưng mà nếu như luyện thành, cách thiên hạ vô địch cũng không xa, vẫn đáng giá.

Thiên hạ vô địch?

Mọi người đều cả kinh, Tống Quang vội hỏi:

Không biết là gì thần thông?

“Lý Vân Tiêu” cười nhạt một tiếng, bộ dáng ngạo nghễ, nói:

Thần thông danh tiếng còn chưa nghĩ kỹ, chính là Thánh Vực Công Dương Chính Kỳ đại nhân cùng mấy vị cục trường đại nhân, còn có Ngạo Trường Không đại nhân cùng ta sáng tạo ra, bởi vì ta cống hiến lớn nhất, cho nên Công Dương Chính Kỳ đại nhân bảo ta đặc tên thần thông này, đáng tiếc còn chưa nghĩ kỹ, tạm thời không đề cập tới cũng được.

Tống Quang cả kinh nói:

Dùng tuổi của Vân Tiêu, có thể cùng những đại năng này sáng tọa thần thông, hơn nữa cống hiến lớn nhất, đúng là kỳ tài muôn đời, tương lai sẽ quân lâm thiên hạ.

“Lý Vân Tiêu” không có ý tứ cười nói:

Ta chỉ đưa ra mấy điểm mấu chốt trong kỹ pháp mà thôi, tuy chủ yếu do ta sáng tạo, nhưng dù sao thực lực có hạn, thi triển ra không bằng Ngạo Trường Không các đại nhân. Thần thông này cho hai vị yêu thiếp của ta là Tống Bích, Tống Liên tu luyện, vậy gọi là Cửu Ngũ Bích Liên Thần Công a!

Tốt, quả nhiên là tên rất hay!

Ánh mắt Tống Quang sáng ngời, nói:

Tống Bích, Tống Liên, còn không tranh thủ thời gian cảm tạ Vân Tiêu.

Liên Trường hâm mộ nói:

Dùng tuổi và thiên phú của Vân Tiêu công tử, Liên Trường đời này hiếm thấy, gặp được đã thỏa mãn.

Mọi người nhao nhao khen hay, tất cả đều là vẻ mặt kích động, nhưng không biết kích động cái gì.

Tỷ muội Tống Bích Tống Liên đỏ mặt lên, vội vàng hạ thấp người gật đầu nói:

Đa tạ phu quân, hai tỷ muội chúng ta cũng có thể thơm lây, danh chấn thiên hạ.

“Lý Vân Tiêu” cảm thụ được ánh mắt cực nóng của mọi người, rất là thoả mãn, khí phách hăng hái nói:

Ha ha, hai vị nương tử khách khí. Đi theo vi phu, không chỉ hưởng dự thiên hạ, còn giúp hai nàng tẩy cân dịch tủy, bước vào Võ Đế cũng trong tầm tay.

Huyền Hoa mặt mũi tràn đầy màu đen, vỗ trán một cái, nói:

Không giả bộ như vậy thì chết sao, ta thực chịu không nổi, có lẽ gọi không muốn Bất Yếu Bích Liên Thần Công. (Bất yếu = không muốn)

Liễu Phỉ Yên cũng nói:

Quanh năm bế quan tu luyện, không nghĩ tới ngoại giới nhiều kỳ nhân chuyện lạ như vậy, hôm nay xem như mở rộng tầm mắt.

Kế Chính Đức bị dọa sắc mặt tái nhợt, nói:

Mấy vị đại nhân van cầu các ngươi, ngàn vạn không nên nói lung tung ah, sẽ người chết!

May mắn tất cả mọi người cảm xúc dâng cao, không ngừng hoan hô, không có người nghe được bọn họ nói thầm.

Đột nhiên Yến Tinh Hỏa đứng ra, cao giọng nói:

Mọi người nói nhiều như vậy làm gì vậy? Vân Tiêu công tử đại hôn, thành chủ đại nhân gả nữ, mọi người nên chúc mừng, mượn chuyện này thể hiện tâm ý. Thiên ngôn vạn ngữ, không bằng thể hiện.

Chỉ thấy trong tay hắn có bạch quang lóe lên, chậm rãi hóa ra một dám tơ trắng mềm mại, tản mát hàn khí.

Đây là… Băng tằm ti?

Ánh mắt Tống Quang sáng ngời.

Yến Tinh Hỏa cười nói:

Chính là băng tằm ti thượng phẩm ba ngàn năm, tài liệu cửu giai thượng phẩm, mong thành chủ đại nhân nhận cho.

Ha ha, Ti Hỏa đại nhân nói đài. Băng tằm ti là tài liệu chủ yếu đao thương bất nhập, vô cùng trân quý, đa tạ Yến Tinh Hỏa huynh.

Tống Quang vung tay lên, lập tức cho hạ nhân thu băng tằm ti.

Yến Tinh Hỏa vẻ mặt tốt lên, cười nói:

Thành chủ đại nhân ưa thích, tại hạ cũng yên tâm.

Hừ, tuy là băng tằm ti ba ngàn năm, nhưng chỉ là hàng thứ phẩm mà thôi.

Một người ung dung khinh thường nói ra.

Yến Tinh Hỏa giận dữ, đang muốn nổi giận, đã thấy người nói chuyện là Liên Trường, lập tức nuốt tức giận lại, nói:

Liên Trường công tử, Yến Tinh Hỏa ta tự nhiên không giàu có bằng Liên gia, công tử có hậu lễ cứ tặng là được, không nên tổn hại ta.

Liên Trường lay động quạt giấy, cười nói:

Cũng không phải tổn hại ngươi, băng tằm ti ba ngàn năm đúng là không tệ. Chính là bất tài, chỉ có vài giọt Vạn Hoa Bách Bảo Lộ, làm trò cười cho người trong nghề, mong thành chủ không ghét bỏ.

Cái gì? Vạn Hoa Bách Bảo Lộ?

Tống Quang đứng lên, trong hai mắt bắn hào quang.

Sắc mặt mọi người thay đổi, Yến Tinh Hỏa sững sờ một chút, lập tức mặt âm trầm, ngay cả “Lý Vân Tiêu” cũng giật mình, trong mắt tinh quang chớp động.

Liên Trường thấy có hiệu quả, lập tức trong nội tâm đắc ý, ha ha nói:

Nghe nói thành chủ đại nhân lần trước luyện công sơ suất, tổn thương thân thể, bản thiếu gia thiên tân vạn khổ tìm được thuốc hay, mong rằng Tống Quang đại nhân cùng Vân Tiêu công tử không bỏ, xin vui lòng nhận cho.

Trong mắt “Lý Vân Tiêu” tỏa sáng, đại hỉ nói:

Ta cũng có phần?

Liên Trường cười nói:

Tự nhiên, tổng cộng tìm được tám giọt Vạn Hoa Bách Bảo Lộ, vừa vặn thành chủ đại nhân cùng Vân Tiêu công tử một người bốn giọt.

Hắn lấy hai bình ngọc ra, đưa cho tiểu nhân cầm qua.

Tống Quang cùng “Lý Vân Tiêu” đều đại hỉ, vội vàng tiếp nhận bình ngọc, không ngừng cảm tạ.

Những người còn lại thần sắc hâm mộ, Vạn Hoa Bách Bảo Lộ tên như ý nghĩa, chính là vạn hoa tương làm thành, mỗi một giọt hiệu quả rất mạnh, tương đương đan dược cửu giai.

Liên Trường tặng tương đương với xuất ra tám viên cửu giai đan dược, thủ bút to lớn, làm cho người ta líu lưỡi.

Tống Quang cùng “Lý Vân Tiêu” tiếp nhận ngọc bình, vội vàng mở nắp bình ra, hương thơm tỏa ra ngoài, tất cả mọi người nghe mà thèm thuồng.

Liên Trường đắc ý phi phàm nói:

Tám giọt Vạn Hoa Bách Bảo Lộ giá cả cực cao, phải trên mười viên cửu giai đan dược, nhưng hôm nay bản thiếu gia cao hứng…

Hắn nói vài lời, đột nhiên phát hiện sắc mặt Tống Quang có vấn đề, trong lòng tim đập mạnh, dừng lại hỏi:

Thành chủ đại nhân, như thế nào?

Tống Quang vẫn tươi cười, nhưng mà triệt để cứng lại, nhìn chằm chằm vào trong bình.

“Lý Vân Tiêu” sắc mặt càng ngày càng khó coi, đột nhiên ném nó lên bàn, lăn vài cái, nói:

Liên Trường, bản thiếu gia không thù không oán với ngươi, ngươi lại đùa nghịch ta?

Liên Trường sững sờ, không hiểu, nói:

Vân Tiêu công tử cớ gì nói ra lời ấy? Ta kết giao công tử còn không kịp, làm sao đùa nghịch? Chẳng lẽ bốn giọt Vạn Hoa Bách Bảo Lộ công tử không thích?

Hừ!

“Lý Vân Tiêu” vỗ bàn một cái, tức giận:

Liên Trường, ngươi khinh người quá đáng!

Liên Trường đã giật mình, không rõ ràng cho lắm, kinh ngạc nói:

Cái này, cái này… , Vân Tiêu công tử cớ gì nói ra lời ấy à?

Đám người đứng ngoài giật mình dừng lại, không biết sao, toàn bộ không rõ.

Sắc mặt Tống Quang cũng lạnh lùng, ném ngọc bình lên bàn, nói:

Liên Trường công tử, ta hy vọng đây chỉ là hiểu lầm.

Hiểu lầm? Cái gì hiểu lầm?

Liên Trường nhìn qua cái bình mà “Lý Vân Tiêu” ném lên bàn kia, bên trong lam gì có Vạn Hoa Bách Bảo Lộ!

À? ! !

Dùng nhãn lực của Liên Trường tự nhiên nhìn ra, kinh hét lên một tiếng, nói:

Cái này, cái này, xảy ra chuyện gì? Vạn Hoa Bách Bảo Lộ đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.