Bên tai của hắn có tiếng Thánh Ma kinh hô:
Giới khanh! Tiểu tử này nói là giới khanh!
Cái gì là giới khanh?
Vi Thanh vội vàng truyền âm hỏi.
Cảm xúc của Thánh Ma kích động, vội hỏi:
Chẳng lẽ nơi này là giới, kỳ thật cũng chính là một giới khanh?
Ngữ khí của Vi Thanh âm trầm, nói:
Thánh Ma đại nhân, ta khuyên ngươi nên trả lời ta, không nên nói đông kéo tây, ta không thích như thế!
Ha ha, là ta vô cùng kích động, cái gọi là giới khanh…
Thánh Ma bắt đầu kiên nhẫn trả lời.
Thời điểm bọn họ thầm trao đổi, Lý Vân Tiêu như có như không nhìn hắn, Vi Thanh chấn động, sắc mặt khó coi, thầm nghĩ: chẳng lẽ ta và Thánh Ma trao đổi bị hắn phát hiện, không thể nào?
Vi Thanh âm trầm, lạnh lùng nói:
Nhìn ta làm gì?
Lý Vân Tiêu mỉm cười, híp mắt nói:
Đi ah, lên núi đi, ta thấy ngươi ngẩn người, không nhìn ngươi thì nhìn ai…
Ách…
Vi Thanh nhìn Vi Vô Nhai, cũng thấy hắn đang dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn mình, lúc này mới thở ra một hơi, cũng thu liễm tâm thần, lại trao đổi với Thánh Ma, lúc này đi theo Lý Vân Tiêu tiến lên núi.
Đây là…
Thời điểm ba người bay lên núi, qua chừng nửa nén hương, nhìn thấy cảnh vật trước mặt, bọn họ sững sốt.
Trước mặt cũng không có tinh không vực sâu gì đó, mà là khu vực núi non, chúng không ngừng hội tụ vào nơi này như biển lớn.
Nhìn dòng sông trước mặt, nhìn mây mù giăng khắp, như mộng như ảo, đẹp như tiên cảnh, hoàn toàn là cảnh tượng khác biệt với bên ngoài.
Lý Vân Tiêu không kiên nhẫn, trầm mặt nói:
Còn bao lâu mới tới khu vực cần tới? Khu vực đó là nơi nào?
Vi Thanh lạnh nhạt, nói:
Đã đến nơi này thì cứ làm thôi. Cứ theo dòng sông sẽ đi tới cuối cùng, có lẽ ở cách phía trước không xa.
Thông qua trao đổi với Thánh Ma, hắn đã hiểu giới khanh là thế nào, trong nội tâm khiếp sợ lại mừng như điên.
Hơn nữa căn cứ Thánh Ma truyền âm, nơi này có khả năng thật lớn chính là giới khanh, hoàn toàn nhất trí với suy đoán của Lý Vân Tiêu!
Nếu giới khanh là lực lượng to lớn tạo thành, như vậy có thể đạt được cơ duyên không nhỏ ở đây.
Nội tâm của hắn thầm nghĩ: khó trách khu vực chi chủ có thể thành tựu Giới Vương, thì ra nơi này chính là do Giới Vương tạo thành.
Đi thôi.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, hắn không muốn nhiều lời, lập tức đi vào, phụ tử Vi Thanh theo sát phía sau.
Ba người tiếp tục tiến lên, càng về phía trước, nước sông càng ít chi nhánh, mặt sông càng rộng ra, biển mây càng thấp. Đi về nơi xa hơn, biển mây đã bao phủ tất cả.
Qua nửa canh giờ, mây mù và mặt sông hoàn toàn dính vào nhau, tuy hai mà một, khó phân biệt phương hướng, dường như không thể đi tới cuối cùng, mây mù bắt đầu mỏng manh, biến thành màu ngà sữa.
Thời điểm mọi người phát hiện, thần thức chỉ còn ngắn tới ngàn trượng. Ngay cả khi Lý Vân Tiêu thi triển đồng thuật cũng cảm giác có lực lượng ngăn cách dò xét, cảm ứng với hoàn cảnh chung quanh trở nên yếu ớt, lực lượng áp chế ở khu vực này còn khủng khiếp hơn ở đáy sông.
Các ngươi có cảm giác có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào chúng ta hay không?
Lý Vân Tiêu dừng lại, thần sắc ngung trọng dò xét chung quanh.
Nghe hắn nói như vậy, hai người kinh ngạc, tới trình độ của bọn họ, loại cảm giác này quyết không tự dưng sinh ra.
Lý Vân Tiêu vận chuyển Thái Dương Chân Quyết, hai đồng tử bắn ra kim quang sáng ngời, hắn cảm giác được có gì đó đang dò xét mình, sắc mặt biến hóa!
Mặc dù chỉ có trong nháy mắt, nhưng sâu trong mây mù không gió tự bay. Tuy tốc độ chậm chạp, nhưng mà chậm rãi có lực lượng nào đó áp tới.
Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào trong mây mù, ngưng trọng nói:
Trong mây mù này quả nhiên có thứ gì đó đang ẩn nấp, nó đang vây tới, quả thực cổ quái, các ngươi cẩn thận.
Phụ tử Vi Thanh cũng giật mình, bọn họ vừa dùng thần thức thăm dò qua, đã bị một thứ lực lượng ngăn cản trở về, cảm giác sâu trong mây mù quá quỷ dị.
Sắc mặt Vi Thanh ngưng trọng, nói:
Mây mù chung quanh đang áp tới, mặc dù là ta cũng có cảm giác bị áp chế.
Lý Vân Tiêu quan sát mây mù, đột nhiên thân thể căng cứng, ngay cả phụ tử Vi Thanh đang quan sát nhất cử nhất động của hắn cũng giật mình, Vi Vô Nhai hỏi:
Ngươi phát hiện tình huống gì?
Lý Vân Tiêu trầm ngâm, nói:
Vừa rồi tốc độ nước ngầm sâu trong mây mù tăng tốc lên, dường như muốn khóa ba người chúng ta lại.
Vi Thanh cả kinh nói:
Có sinh linh sao?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
Hẳn không phải là nhân loại, có lẽ là quái vật do thiên địa tạo ra. Nhưng vật kia cực kỳ cẩn thận, phát hiện bị ta phát giác liền ẩn nấp, hiện tại không phát hiện ra nó rồi.
Vi Vô Nhai trầm giọng nói:
Ngay cả ngươi cũng không thể dò xét, có thể thấy được thứ này đã gần như hòa làm một thể với chung quanh, chỉ sợ khó giải quyết.
Vi Thanh cười lạnh nói:
Cho dù quỷ dị thế nào cũng không thoát khỏi quy tắc thiên địa, vẫn trong cảnh giới Thần Cảnh, với lực lượng ba người chúng ta thì sợ gì nó.
Ba người đều là cường giả Hư Cực Cảnh, mặc dù là Tạo Hóa Cảnh tới cũng có lực đánh một trận.
Vi Vô Nhai trầm giọng nói:
Khu vực này không tầm thường, nên cẩn thận mới tốt.
Hừ.
Vi Thanh hừ lạnh một tiếng, khí thế toàn thân bộc phát không che dấu, nâng tay bấm bí quyết. Từ khi luyện hóa Âm Dương Nhị Khí Bình, hơn nữa có Thánh Ma trong bình chỉ điểm, tin tưởng của hắn tăng nhiều.
Từ ấn quyết, kim quang xoay tròn trên đầu, lập tức hóa thành mũi tên màu vàng, mũi tên tỏa ra kim quang bao phủ mây mù.
Cảm giác được uy năng của mũi tên, mây mù chung quanh lùi lại, giống như sợ chết lui ra phía sau.
Đi!
Vi Thanh hét lớn một tiếng, mũi tên vạch phá bầu trời, trực tiếp bắn vào trong mây mù đang di động.
Mũi tên lập tức bị mây mù thôn phệ, hào quang hơi lóe lên rồi biến mất trong tầng mây.
Yên tĩnh lan tràn, chung quanh trắng xóa, không còn động tĩnh gì khác, dường như sâu trong mây mù cũng dừng di động.
Cái gì?
Vi Thanh chấn động, ánh mắt của hắn ngạc nhiên, ngẩn người sững sờ nhìn chằm chằm vào mây mù. Mặc dù một kích vừa rồi không dùng toàn lực, nhưng cũng không phải người bình thường có thể ngăn cản được.
Lý Vân Tiêu và Vi Vô Nhai cũng cả kinh, ba người giật mình thì lực lượng kỳ lạ bùng nổ!
Oanh!
Giống như giọt nước rơi vào dầu sôi, năng lượng hóa thành vòi rồng, cả biển mây quay cuồng.
Sắc mặt mọi người khó coi, trong mây mù có tiếng thú rống vang lên, vô số khí thế bùng nổ.
Những mây mù này ngưng tụ thành hàng tỉ cự thú, chúng ngửa mặt lên trời gào rú, dường như bị xâm phạm lãnh địa.
Rống!
Đám cự thú trong mây mù gào thét, chúng công kích lăng lệ vào ba người.
Quả nhiên, cẩn thận!
Sắc mặt Lý Vân Tiêu lạnh lẽo, hắn bình tĩnh nhìn qua ngàn vạn cự thú, trong mắt không ngừng có kim mang lập loè.
Công kích sắp đến, kim quang bao phủ ba người, lại hóa thành lưỡi đao chém tới phía trước.
Lúc này đám cự thú tiêu tán, những phần tay chân cụt hóa thành mây mù.