Trong lòng mỗi người đè một tảng đá nặng, cảm thấy cực kỳ nặng nề.
May mắn mỗi người toàn là kinh nghiệm dày dạn, sớm nhìn quen sinh tử. Tâm tình nặng nề một lúc rồi bọn họ dần thư giãn, trở về trạng thái không quan tâm.
Vi Thanh liếc mọi người chật vật, lạnh nhạt nói:
Vân minh chủ, chúc mừng toàn thắng lớn!
Lý Vân Tiêu hơi xấu hổ tức tối, nhưng nhiều hơn nữa là bi thương, tự trách. Lý Vân Tiêu khẽ hừ, không nói chuyện.
Những người khác mặt đen nhìn Vi Thanh chằm chằm.
Khúc Hồng Nhan nói:
Mặc kệ thế nào thì lần này nhờ có Vi Thanh đại nhân giúp đỡ, ơn cứu giúp vô cùng cảm kích.
Vi Thanh giơ tay ngắt lời:
Như thế nào? Ngươi ta đang mỉa mai các ngươi sao?
Khúc Hồng Nhan hừ lạnh một tiếng:
Chẳng lẽ không phải?
Vi Thanh mỉm cười nói:
Hồng Nhan cung chủ và Vân minh chủ đều hiểu lầm, ta thật lòng thật dạ chúc mừng. Lần này phe ta toàn thắng lớn, diệt hết Ma tộc, thế này không đúng sao?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu âm trầm lạnh lùng hỏi:
Vậy còn những đồng bạn đã chết thì tính sao? Cái này thể xem như toàn thắng sao? Nếu là vậy ta thà thua chạy.
Vi Thanh xì cười:
Ha ha, ấu trĩ!
Mặt Vi Thanh lạnh băng nói:
Đại chiến làm sao không chết người được? Ngươi đi nói đạo lý với họ đi, khách sáo mời bọn họ ăn bánh bao, kêu bọn họ đừng đến Thiên Vũ giới.
Vi Vô Nhai góp lời:
Lý Vân Tiêu, ngươi rất yếu mềm. Làm thôngs soái thiên hạ, minh chủ Thiên Vũ Minh thì lòng dạ yếu đuối là tối kỵ. Cái gọi là thiện không làm quan, nghĩa không tụ tài, từ không chưởng binh. Binh giả, tức lợi khí, là đẩy người vào chỗ chết. Đến giờ ngươi vẫn không hiểu được sự tàn khốc cuộc chiến hai giới sao? Không chỉ bọn họ chết, ngươi và ta về sau cũng sẽ chết!
Lý Vân Tiêu rùng mình. Lời phụ tử Vi Thanh nói giống như hôm đó Diệp Nam Thiên đã nói, có lẽ tính cách của hắn đúng là không thích hợp làm minh chủ.
Linh Mục Địch gật đầu nói:
Tuy rằng lần này tử thương khá nhiều nhưng tốt hơn lần ở Cổ Ma Tinh nhiều. Ngày xưa thực lực tổng thể của Thiên Vũ giới hơn xa hiện tại nhưng suýt bị Ma Tộc diệt vong. Thế cục bây giờ ít ra còn trong vòng khống chế. Liên tục hai lần đại bại người Ma Tộc, chắc bọn họ sẽ có điều e dè.
Lý Vân Tiêu buồn bực nói:
Chưa chắc, đánh mấy lần, tử thương thảm trọng chỉ đuổi được bọn họ về ma giới, thậm chí không thấy chính chủ đâu.
Linh Mục Địch phản bác:
Không hẳn. Lúc trong Cổ Ma Tinh, ma quân kia có nói hiện tại ma giới do tám vị cường giả ma Tôn cảnh khống chế, Man là một trong số đó. Hôm nay đằng sau những lực lượng Ma Tộc này, Viện kia hơn phân nửa cũng là Ma Tôn. Hai bộ Ma Tộc bị tổn thương nặng, chắc trong thời gian ngắn sẽ không rục rịch nữa.
Lòng Lý Vân Tiêu tràn đầy lo lắng nói:
Với mức độ hai giới giao hòa hiện giờ thì khe nứt không đủ mạnh, cường giả Ma Tôn tạm thời không thể vượt giới đến đây. Nhưng qua một thời gian, tám Ma Tôn cùng đến Thiên Vũ giới thì trong thiên hạ này ai có thể chắn!
Linh Mục Địch nhẹ nhàng cười:
Không ngăn được thì chết, vì vậy tương lai giới này dựa vào các vị đây.
Linh Mục Địch chắp hai tay hành lễ hướng mọi người.
Đám người giật nảy mình, dều biết thân phận của Linh Mục Địch nên vội trả lễ, đồng thanh kêu lên:
Đại nhân nói quá lời, đây là nghĩa vụ của chúng ta!
Vi Thanh nói:
Xét cho cùng chỉ vì chúng ta không đủ mạnh.
Vi Thanh nhìn Lý Vân Tiêu:
Ta định đi thành Viêm Vũ tham ngộ quy tắc thập phương, không biết Vân minh chủ có đồng ý cho đi không?
Lý Vân Tiêu nhíu mày nói:
Tất nhiên đồng ý. Nhưng trong thành Viêm Vũ thì ngươi phải htành thật, nếu dám có hành động gì thì ta nhất định không tha cho ngươi!
Vi Thanh mỉm cười nói:
Dĩ nhiên, thành Viêm Vũ là địa bàn của ngươi, sao ta làm càn được?
Vi Thanh thầm thở phào, Vi Vô Nhai đứng cạnh gã đáy mắt lóe tia vui mừng.
Nếu Lý Vân Tiêu không cho bọn họ đi thành Viêm Vũ thì đành chịu, muốn tham ngộ quy tắc thập phương, giảm chậm tuổi thọ sẽ muôn vàn khó khăn.
Trong khe nứt chìm vào thinh lặng.
Khúc Hồng Nhan khẽ hỏi:
Phi Dương, chúng ta tiếp tục tuần sát trong sơn mạch hay tạm trở về?
Lý Vân Tiêu trầm ngâm nói:
Đã đến rồi thì đừng bỏ dỡ giữa chừng. Chúng ta tiếp tục tuần tra khe hửo khác, có Vi Thanh đại nhân tham gia sẽ không nguy hiểm nhiều.
Mọi người đã thấy uy lực các binh khí giết chóc rồi, tuy cực kỳ phản cảm thứ này nhưng không ai có thể phủ nhận uy lực của nó.
Lý Vân Tiêu hỏi Vi Thanh:
Đại nhân thấy sao?
Vi Thanh hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm mắng. Vi Thanh muốn đi 699w, không tiện làm phật lòng Lý Vân Tiêu. Hơn nữa đứng ở góc độ kháng ma thì tiếp tục tuần tra là tốt nhất.
Vi Thanh thản nhiên nói:
Mọi chuyện theo ý minh chủ, ta không có ý kiến gì.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
Tốt, vậy chúng ta tiếp tục điều tra. Vẫn chưa vào sâu trong khe hửo đó, chúng ta đi vào xem bên trong là cảnh tượng thế nào.
Mọi người nâng cao tinh thần, chữa trị sơ vết thương, thu những vũ giả mất sức chiến đấu vào Giới Thần Bi. Đoàn người xuất phát đi sâu vào khe hửo.
Khoảng nửa nén nhang sau cuối cùng đến điểm cuối khe hở, mơ hồ thấy phía trước có giới bích, áp lực vô hình ập vào mặt, nhiều người thấy khó chịu vô cùng.
Linh Mục Địch nói:
Khe hở quá lớn, dựa vào sức chúng ta không thể phong ấn, đành để lại chút cấm chế, nếu bị đụng phải sẽ cảnh báo cho chúng ta chuẩn bị tâm lý.
Lý Vân Tiêu nhíu mày nói:
Không thể phong ấn vậy là người Ma giới có thể tùy ý ra vào?
Linh Mục Địch đáp:
Ta không bảo là không thể, nhưng rất khó khăn. Dù cho hiện tại triệu tập nhiều nhân lực lại đây phong ấn, tùy theo hai giới giao hòa, khe hở sẽ ngày càng nhiều lên, vẫn sẽ tự động phá tan. Khi khe hở đã quá nhiều thì chúng ta làm gì có nhiều lực lượng chạy đi khắp nơi phong ấn?
Lý Vân Tiêu nhức đầu như búa bổ, mặc kệ thì không được mà đi cũng khó.
Vi Thanh mở miệng nói:
Không thể nào phong tỏa tất cả khe hở nhưng có thể canh giữ đường hầm đảo Phù Không, định kỳ càn quét sơn mạch, đây mới là thượng thượng sách.
Lý Vân Tiêu nói:
Nhưng đường đảo Phù Không không phải cách duy nhất vào sơn mạch Thiên Đãng.
Vi Thanh liếc Vi Thanh, xì mũi:
đảo Phù Không là con đường chính, các loại khe hở khác chỉ có thể cho đơn độc Ma Tộc đi vào, muốn xâm nhập quy mô lớn chỉ có thể đi đường chính. Nếu không chờ khi không gian sụp đổ sẽ nguy hiểm, người Ma Tộc không ngu, sẽ không dại dột mạo hiểm như vậy.
Vi Thanh bổ sung thêm:
Ngươi muốn phòng ngừa toàn bộ người Ma Tộc đến đây là mơ giữa ban ngày.
Lý Vân Tiêu đầy bụng tâm sự, trầm ngâm hỏi:
Chẳng lẽ không có cách nào hoàn toàn chấm dứt cuộc chiến hai giới sao?
Vi Thanh gật đầu nói:
Có, đó là khi một giới hoàn toàn diệt vong.
Lý Vân Tiêu hỏi:
Các vị có từng nghĩ đến tại sao Ma Tộc muốn xâm lấn Thiên Vũ giới không?
Mọi người sửng sốt.
Bí Đình Phong cáu lên:
Hỏi vậy cũng hỏi, đâu có lý do gì? Bao nhiêu năm nay hai giới tranh chấp không ngừng, những người Ma Tộc quen thói giết chóc, có thù không đội trời chung với chúng ta!