Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3170: Chương 3170: Xuất sắc lược thải (2)




Lý Vân Tiêu bước vào đại điện trước, đi hướng kim lô.

Mỗi bước chân Lý Vân Tiêu đạp xuống là dưới chân sẽ nổi lên gợn sóng, thần dịch lực trải rộng toàn thân, sẵn sàng đề phòng nguy hiểm.

Mấy giây sau, Lý Vân Tiêu cách kim lô ngày càng gần. Nhiều cường giả ngoài điên không kkiềm chế được, tiếng hít thở nặng nề và dồn dập hơn.

Rốt cuộc một lão nhân quát to:

Dừng lại!

Lão nhân hóa thành độn quang bay vào trong, giơ tay vỗ vào Lý Vân Tiêu.

Lão nhân hét to:

Ngươi là người ngoài giới có tư cách gì lấy thần đan này!

Lý Vân Tiêu lắc người liên tục lùi xa mấy chục trượng, né tránh một kích đó.

Lý Vân Tiêu cười to bảo:

Ha ha ha! Bản thiếu gia vốn chỉ đi đầu tàu, nếu các hạ có bản lĩnh thì cứ lấy đi.

Lý Vân Tiêu đã lùi lại một góc đại điện, cười tủm tỉm nhìn, hoàn toàn không để bụng.

Lão nhân hừ mạnh:

Hừ!

Lão nhân quay người lại, mắt bắn ra tia tham lam nhìn kim lô chằm chằm, chợt lắc người như thuấn di lao lên, phất ống tay áo, kim lô biến mất.

Người lão nhân phát ra khí thế siêu mạnh, hét lớn một tiếng đất rung núi chuyển. Một luogòn sáng chói lòa bắn lên cao hướng nóc đại điện muốn phá nóc bay đi.

Ngoài điện vang mấy tiếng rống:

Quách Dương lão quỷ, ở lại đây!

Mấy luồng sáng thuấn di đến, có vài người xuất hiện trên nóc kết ấn đánh vào ánh sáng chói lòa.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Không gian chấn động, cột sáng bị công kích xoay chuyển gấp khúc.

Mấy người hợp sức công kích làm Quách Dương từ hư vô hiện hình biến thành thực thể, hoảng sợ vội đỡ đòn đánh vào bóng người từ bốn phương tám hướng kéo đến.

Ầm!

Ầm!

Vang mấy tiếng nổ đinh tai. Quách Dương đánh năm lần ra năm linh áp khủng bố dao động trong điện, cái bàn đặt kim lô thoáng chốc nát vụn như chưa từng xuất hiện.

Quách Dương không kiềm được phun ra ngụm máu:

Phụt!

Tuy Quách Dương đỡ được năm người công kích nhưng vẫn bị chấn thương nội phủ.

Năm người kia thực lực có mạnh yếu nhưng hợp sức thì không gì địch nổi. Quách Dương phun ngụm máu rồi xoay người lao hướng đại điện.

Lão quái lợi hại hầu như đi vào hết, ngoài cửa trừ hai người đảo Huyền Ly ra có một số vũ giả vừa rồi không kịp phản ứng, thực lực yếu một tầng, có lẽ Quách Dương sẽ có một cơ hội.

Ngoài cửa cũng vang tiếng cười nhạt:

Hừ! Ấu trĩ!

Mạch xuất hiện, mới rồi gã không ra tay giờ huyết quang dâng lên trên người, linh áp trên bàn tay không ngừng nhấp nháy, uy lực kinh thế bùng nổ.

Mạnh Trác, Chu Quân đứng hai bên cửa cung con ngươi co rút giật mình nhìn Mạch. Hai người liếc nhau, lộ ra vẻ cảnh giác.

Mạch vung tay lên, hét lớn một tiếng vỗ ra:

Ở lại!

Một chưởng ấn màu đỏ hiện ra trên không trung.

Quách Dương hết hồn, cứng da đầu va chạm.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Huyết chưởng nổ tung hóa thành mưa máu rơi đầy trời, Quách Dương bị đánh bay ra ngoài.

Toàn thân thị huyết, không biết là Quách Dương tự ói ra hay bị máu đầy trời nhuộm đỏ.

Mạch vừa ra tay liền hấp dẫn nhièu người liếc nhìn, lòng rung động, hiểu ngay người này là cường địch cướp đan.

Lý Vân Tiêu nhíu mày, mơ hồ hơi lo âu. Tuy Mạch truy tùy hắn nhưng không có nghĩa vụ cướp đan giùm hắn. Trước thần đan Mạch sẽ không khách sáo với Lý Vân Tiêu.

Thiên Vận Tạo Hóa đan liên quan vết thương của Hải Hoàng Ba Long, Nhu Vi, dù không quen biết Thủy Tiên thì vì đối phó Quy Khư, Thiên Tư, Lý Vân Tiêu phải nghĩ cách lấy bằng được.

Dừng tay, ta không cần đan này, cho các ngươi này! Đừng giết ta!

Quách Dương thấy mấy người kia lại nhào tới thì hết hồn vội phất ống tay áo, kim lô lại hiện ra bay lên nóc.

Mấy người tập kích thấy vậy lập tức đổi hướng.

Quách Dương thở phào, xoay người lùi sang góc tường, nuốt mấy viên đan dược, bắt đầu chữa thương.

Mấy người ở trên cao đều ra tay công kích đối phương tranh giành kim lô, từng đợt sóng gợn khuếch tán trên bầu trời, đánh túi bụi.

Mạnh Trác đứng trước cửa đại điện nhíu mày, cao giọng nói:

Các người đánh thế này không sợ kim lô vỡ, thần đan bị hủy sao?

Một câu làm mấy người giật nảy mình, động tác tay chậm lại từ từ đáp xuống đất. Kim lô rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng rất êm tai.

Nguyên Cơ dữ trợn nói:

Đánh không được vậy làm sao giờ? Hay oằn tù xì quyết định thắng thua?

Mạnh Trác lạnh lùng nói:

Ta chỉ nhắc nhở các người, làm sao thì tùy các người.

Lý Vân Tiêu cười nói:

Hay là giao đan lô cho ta bảo quản trước?

Nguyên Cơ chửi:

Xéo!

Nguyên Cơ nhìn chằm chằm đan lô, ngẫm nghĩ nói:

Hay là mỗi người bày ra một ấn ký phong ấn kim lô này rồi chúng ta tranh giành sau, làm vậy sẽ không có tổn hại.

Một lão nhân khác khí chất bất phàm trầm giọng nói:

Cách này tuy không tệ nhưng không thể giải quyết cái gốc của vấn đề. Nơi này có nhiều người, rất khó phân phối. Theo ta thấy trước tiên ra một xuất sắc lược thải.

Nếu ta không nhìn lầm thì vị này chắc là Anh Thiều đại nhân nổi tiếng xa gần trong giới?

Nguyên Cơ chắp tay nói:

Không biết cái gì gọi là xuất sắc lược thải?

Anh Thiều cười gian:

Đơn giản lắm, trước tiên trừ khử lâu la rồi đám người chúng ta lại phân phối sau.

Nguyên Cơ ngẫm nghĩ nói:

Cách này không tệ, nhưng cái gì là lâu la? Làm sao trừ bỏ?

Anh Thiều nói:

Ta thấy trong các vị có mấy người là thiên thần cảnh, thế thì dưới chưởng thiên cảnh tất nhiên là lâu lạ, hoặc tự động cút đi hoặc chết!

Mấy người trong ngoài điện đều biến sắc mặt. Lời Anh Thiều nói toát ra sát ý khiến bọn họ không rét mà run.

Nguyên Cơ cười gian nói:

Ta đồng ý cách này. Thiên Vận Tạo Hóa đan không phải chó mèo gì cũng lấy được, tính luôn hai người đảo Huyền Ly, nếu ta không nhìn lầm thì có tổng cộng chín người chưởng thiên cảnh.

Mạch, Cố Thanh thanh, Lý Vân Tiêu, Anh Thiều, Ba Cẩn, Quách Dương và chính Nguyên Cơ. Mục Tinh chỉ là phân thân bám vào khôi lỗi, tu vi chỉ có quy chân cảnh, cũng bị bọn họ bài xích ra ngoài.

Ba Cẩn nói:

Làm vậy là tốt nhất,lão phu cũng đồng ý.

Ánh mắt mấy người âm trầm nhìn những vxu giả dưới cảnh giới chưởng thiên.nhóm người hút ngụm khí lạnh, sợ hãi vội vàng tản ra, có mấy người cảm nhận hơi lạnh thấu xương vội vàng lùi ra đại điện.

Ánh mắt Anh Thiều lạnh lẽo nhìn chằm chằm bên ngoài đại điện, lạnh lùng nói:

trong vòng hai trăm dặm, kẻ ở lại, chết!

Đám người biểu tình cực kỳ khó xem, nhưng nghĩ đến nhiều cường giả có mặt, mình ở lại hơn phân nửa cũng là vật hy sinh, đành không cam lòng bay lên, nhanh chóng chạy trốn không còn bóng dáng.

Nguyên Cơ hít sâu, nhe răng cười nói:

Ha ha ha! Cách của Anh Thiều huynh hay nhất. Thoáng chốc bớt đi nhiều rác rưởi với chúng ta, cảm giác không khí đều tốt lên rất nhiều.

Anh Thiều cười cười, mắt liếc Mục Tinh, đánh giá vài lần:

Vị lâu la này sao còn chưa xéo đi?

Sát khí ngưng tụ ập đến, phất qua người Mục Tinh cắt ra nhiều vết trầy nhỏ li ti.

Mục Tinh mặt không đổi sắc thụt lùi mấy bước đến ngoài ngưỡng cửa:

Ta cũng là người đảo Huyền Ly, ở lại đây chắc không thành vấn đề?

Anh Thiều sửng sốt nhìn sang Mạnh Trác, Chu Quân đứng ở cửa.

Chu Quân gật đầu nói:

Vị này là người luyện chế và thủ hộ tháp trọng khí, Mục Tinh đại nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.