Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 899: Chương 899: Yêu thú lầy lội. (2)




Chương 897: Yêu thú lầy lội. (2)

- Trốn nhanh!

Hơn trăm tên võ giả trên không trung mất trật tự, không ít bị cái khí tức ăn mòn phun trúng, trực tiếp té xuống. Còn có chút may mắn tránh được, nhưng phát hiện trước mặt là bàn tay lớn đánh tới, trực tiếp như đập con ruồi rơi xuống đất, hài cốt không còn.

- A!

Đàm Địa Quân hoảng hốt, tiếp tục như thế có thể còn sống không còn bao nhiêu. Hắn hét lớn một tiếng nói:

- Tất cả Võ Tôn cùng ta ra tay bảo hộ môn nhân.

Hắn dẫn đầu xông lên không trung, vụ mai chi khí tỏa ra, lập tức hình thành thông đạo màu xám, quát:

- Đệ tử bản tông đều tới!

Các đệ tử Bắc Đấu Tông vui mừng quá đỗi, lao thẳng lên cầu bằng vụ mai chi khí.

Tuân Tri Minh và vài tên Võ Tôn cũng đồng thời bay về phía đám bùn, bắt đầu liên thủ áp chế yêu thú, nhân số tử vong giảm mạnh, mọi người kinh hỉ nhyar lên vụ mai chi khí.

Phanh!

Đột nhiên một võ giả cảm thấy lồng ngực nổ tung, trực tiếp té xuống bùn lầy, mọi người kinh hãi.

Đó là Đàm Địa Quân ra tay, hắn lạnh lùng nói:

- Tại đây chỉ cung cấp cho đệ tử bản tông đi qua, đám người còn lại tự cầu nhiều phúc, lại xông lên thì kết cục sẽ giống tên cặn bã vừa rồi.

Lần này lập tức làm cho rất nhiều võ giả khủng hoảng, phối hợp chạy qua bờ bên kia.

Trong đám tán tu sinh ra cảm xúc bi thương.

- Không tốt, áp chế không nổi, mau lui lại!

Tiêu Minh Huy hét lớn một tiếng, yêu thú bùn lầy này bị mọi người liên thủ công kích, đột nhiên bạo phát, từng đám bùn bắn lên cao, lập tức nhiều võ giả trúng chiêu, may mắn có kẻ bị thương, kẻ bất hạnh rơi xuống dưới thì chết không nghi ngờ.

Chết đều là võ giả tán tu, thế lực bản thổ có vài tên Võ Tôn bảo vệ nên thổi mái lui ra phía sau.

Mai Đông Nhi cũng ở trong đó, lo lắng nhìn qua Lý Vân Tiêu phía sau, dốc sức liều mạng kêu lên:

- Vân thiếu, mau tới đây!

- Sư muội, bất kể hắn. Tự chúng ta trốn còn không kịp!

Một gã đệ tử Bắc Đấu Tông vội vàng nói ra, hắn càng lao về phía trước. Được vài tên Võ Tôn liên thủ bảo vệ, đi lên vụ mai chi khí đi qua bờ bên kia.

- Cẩn Huyên, ngươi đi trước!

Lý Vân Tiêu bắt ,ấy Cẩn Huyên, cũng không để ý nàng phản kháng ném nàng lên thông đạo vụ mai chi khí.

- Hừ, thông đạo bổn tông là để người bổn tông sử dụng, Đàm tông chủ nói hai vị không nghe sao?

Chân Đức Hữu lúc này bay lên trước mặt Cẩn Huyên, một chưởng vỗ nhẹ ra ngoài, nhe răng cười nói:

- Lần này tha cho ngươi một mạng, nếu có lần sau, kết cục của tên kia là của ngươi.

Chưởng phong của hắn phần phật, kình khí cương mãnh cũng không làm Cẩn Huyên bị thương, chỉ đánh bay nàng, bay về vũn bùn xa xa.

Cẩn Huyên kinh hãi, vội vàng vũng vàng thân thể, trực tiếp lăng không bay qua bờ phía sau. Lại đột nhiên có một bàn tay từ xa đánh tới, muốn bắt lấy nàng.

Cẩn Huyên sợ tới mức hoa dung thất sắc, rốt cuộc nàng biết vì sao Đàm Địa Quân cũng không tránh được một trảo này, bởi vì bên trong có đại địa vận luật, làm cho nàng không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay đánh qua, trong nội tâm sinh ra tuyệt vọng và bất lực.

- Chân Đức Hữu, ngươi đáng chết!

Lý Vân Tiêu nổi giận gầm lên một tiếng, tinh thần lực phóng ra ngoài, không trung vặn vẹo lập tức thuấn di tới bên cạnh Cẩn Huyên, một tay ôm lấy hông của nàng.

Sau đó phượng hoàng thần hỏa trong mi tâm bắn ra ngoài, đánh vỡ bàn tay kia, hắn mang theo Cẩn Huyên lăng không bay lên phía trước.

Cẩn Huyên tìm được đường sống trong chỗ chết, nội tâm cảm giác khó nói nên lời, bị Lý Vân Tiêu ôm eo nhỏ dán lên người của hắn, chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn vô lực, lại cảm giác vô cùng an toàn, khí tức ăn mòn đầy trời không thể làm gì nàng cả.

- Rầm rầm rầm!

Đột nhiên Lý Vân Tiêu nhìn thấy bùn lầy phía dưới bị vỡ ra, sinh ra bảy tám bàn tay to lớn, đồng thời giương nanh múa vuốt xông lên, muốn bắt lấy người ta.

Trong lòng Lý Vân Tiêu hoảng hốt không rõ, không rõ vì sao quái vật bùn lầy này nhìn chằm chằm vào mình. Những Võ Tôn kia chỉ có ba bốn bàn tay, vậy mà phân ra tám cái đối phó mình.

Hắn không nghĩ nhiều, một tay niết kiếm quyết, quát:

- Cẩn Huyên ngươi hãy đi trước đi!

Sau đó một đạo kiếm quang từ mi tâm của hắn bắn ra, đúng là Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm, dưới kiếm quyết của hắn bay múa, vận sức chờ phát động. Lý Vân Tiêu thuận tay vỗ mạnh, lập tức đẩy Cẩn Huyên lên thân kiếm.

- Kiếm quyết -

Hắn hét lớn một tiếng, Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm sinh ra Yêu Long hình rồng, phát ra tiếng kêu rào vang vọng, phá vỡ một thông đạo không gian đi qua bờ bên kia.

Cẩn Huyên bước lên Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm, cảm giác lạnh như băng từ chân xông lên tận đầu, toàn thân rét run, cho dù thi triển chân khí thế nào cũng không thể bài trừ, trong chốc lát cảm giác tứ chi đông cứng. Nhưng càng làm cho nàng kinh hãi là, Lý Vân Tiêu sau khi thi triển kiếm quyết, lập tức bị một thủ trảo nắm vào trong bùn.

- Không!

Nàng bi thương hô to một tiếng, kiếm quyết Trảm Yêu phá tan vụ mai chi khí và lực ăn mòn xông tới, bình yên đưa nàng qua bờ bên kia. Rơi xuống đất, toàn thân Cẩn Huyên băng hàn thấu xương ngã xuống đất.

Chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm vẫn hàn quang như nước chiếu sáng các nơi.

- Vân thiếu!

Kinh hô với nàng chính là Mai Đông Nhi, mắt thấy Lý Vân Tiêu bị thủ trảo bắt vào bên trong, hai chân Mai Đông Nhi cũng mềm nhũn, thiếu chút nữa té khỏi thông đạo vụ mai chi khí.

Thượng Quan Ngọc Âm bên cạnh đón lấy nàng, nhảy mấy cái đã tới bờ bên kia.

Giờ phút này rất nhiều võ giả đã qua bờ bên kia, những võ giả tán tu trong khi Lý Vân Tiêu đối kháng với yêu thú kia đã tranh thủ một hơi, lập tức bay qua, tất cả đều đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, trong nội tâm hoảng sợ. Nhìn qua bàn tay bùn lầy kia, vừa rồi nếu không có Lý Vân Tiêu đột nhiên dẫn yêu thú đi, chỉ sợ bọn họ không qua được.

Trong mắt Đàm Địa Quân mang theo một tia lửa giận, nhìn chằm chằm vào Chân Đức Hữu nói:

- Nếu là hắn chết, ngươi phải chịu hình!

Chân Đức Hữu nhướng mày, không phục tức giận nói:

- Vì cái gì? Hắn chết dựa vào cái gì ta chịu hình? Chính là một tên Võ Tông, ngươi cũng không muốn giết hắn sao?

Đàm Địa Quân lạnh lùng nói:

- Đó là lúc trước, đừng quên Hóa Lôi Thần Quyết vẫn còn trên người hắn, uy lực kia ngươi cũng nhìn thấy rồi. Làm mất Hóa Lôi Thần Quyết, sư huynh có thể buông tha ngươi sao?

Sắc mặt Chân Đức Hữu bỗng nhiên đại biến, khó coi đến cực điểm.

Mai Đông Nhi lảo đảo chạy đến trước mặt Đàm Địa Quân, trực tiếp quỳ xuống khóc ròng nói:

- Phó tông chủ đại nhân, van cầu ngươi, van cầu ngươi cứu Vân thiếu!

Sắc mặt Đàm Địa Quân âm trầm không thôi, không lên tiếng.

Tuân Tri Minh cũng lo lắng không dứt, đương nhiên hắn cũng lo lắng Hóa Lôi Thần Quyết từ đó biến mất, nói:

- Đàm tông chủ, ngươi vừa rồi cũng bị bàn tay kia bắt lấy, không biết có hy vọng cứu hắn không?

Đàm Địa Quân nhìn qua bàn tay lớn bắt lấy Lý Vân Tiêu, sắc mặt âm trầm bất định, nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.