Vạn Cổ Đại Đế

Chương 5: Chương 5: Chấp pháp đường




Vạn Cổ Đại Đế

Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên

Chương 5: Chấp pháp đường

“Tuy ta không thích đánh nữ nhân, riêng ngươi thì khác!”

Lăng Tiêu chậm rãi bước tới phía Liễu Y Y, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.

“Ngươi…Ngươi đi chết đi!”

Trong tay Liễu Y Y xuất hiện một con dao găm sắc bén, nàng bước dài xông lên, dốc sức đâm vào ngực Lăng Tiêu.

Tu vi Liễu Y Y cũng đã là Chân Khí cảnh tầng một, nhưng ngay chính khoảnh khắc đối mặt với Lăng Tiêu, nỗi sợ hãi lại bủa vây trong lòng nàng ta.

CHÁT!

Lăng Tiêu vẫn chỉ việc lách người sang một bên, dao găm đâm hụt. Tiếp đó hắn tát Liễu Y Y một cái.

Khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo của Liễu Y Y lập tức sưng lên, phun ra một ngụm máu tươi. Nàng ta hét toáng lên, đập mạnh xuống dưới đất.

“Như cũ, tất cả cùng xông lên, giết hắn!”

Cả Lăng Khôn và Liễu Y Y như sắp điên rồi. Nét thù hằn tràn ngập trong ánh mắt đang nhìn chằm chặp vào Lăng Tiêu, bị bẽ mặt kiểu này khiến bọn họ muốn phát rồ lên.

Lúc này, chỉ có giết Lăng Tiêu may ra mới rửa sạch sự ô nhục này.

Xoạt xoạt xoạt!

Lăng Khôn với Liễu Y Y cùng xách kiếm xông thẳng về Lăng Tiêu. Tuy rằng kiếm vung ra dày đặc, lại không hề chạm tới vạt áo Lăng Tiêu, liên tiếp chém hụt.

CHÁT CHÁT!

Hai cái bạt tai lại giáng xuống, mặt Lăng Khôn và Liễu Y Y càng sưng hơn nữa. Mồm miệng phun ra máu tươi, tóc tai bù xù, trông vô cùng thê thảm.

Cách để hả giận nhất không phải đánh bại kẻ thù của ngươi, mà là làm nhục hắn, đả kích hắn, giày xéo hắn, để lại bóng ma tâm lý vĩnh viễn bao trùm lên hắn.

Sau khi đánh cho Lăng Khôn với Liễu Y Y một trận tơi bời, Lăng Tiêu cảm nhận được oán khí trong thân xác này hoàn toàn tiêu tan, linh hồn mình cũng hòa thành một thể với nó - một cách trọn vẹn.

“Dừng tay!”

Ngay lúc Lăng Tiêu xử lý Lăng Khôn và Liễu Y Y, một giọng nói lạnh như băng vang lên. Từ xa đi tới mười mấy đệ tử Trường Sinh Môn mặc hắc y.

Mỗi người bọn họ mang hơi thở cường đại, nét mặt lạnh lùng, chân khí mạnh mẽ chập chờn bao phủ toàn thân. Không ngờ tất cả đều là cường giả Chân Khí cảnh.

Một thanh niên mặt mũi anh tuấn, dáng người cao thon, thân đeo một thanh cổ kiếm dẫn đầu, thấy Lăng Tiêu đang tấn công Lăng Khôn và Liễu Y Y, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh.

“Lăng Tiêu, ngươi hãm hại sư huynh sư tỷ đồng môn, ra tay tàn nhẫn, tuyệt tình. Dựa theo giới luật tông môn, phế trừ tu vi, trục xuất khỏi tông môn!”

Thanh niên anh tuấn là đệ tử Chấp pháp đường Trần Phong, mạnh giọng nạt Lăng Tiêu.

Khi đệ tử Trường Sinh Môn xung quanh thấy người của Chấp pháp đường xuất hiện, ánh mắt đều toát ra vẻ kính sợ.

Đệ tử Chấp pháp đường tồn tại trong lòng bọn họ giống hệt cơn ác mộng. Thông thường nếu kẻ nào rơi vào tay Chấp pháp đường, không chết cũng bị thương. Ánh mắt bọn họ nhìn sang Lăng Tiêu đều hiện lên vẻ đồng tình.

Lần này Lăng Tiêu xong chắc rồi.

CHÁT!

Một âm thanh lanh lảnh vang lên, Lăng Khôn và Liễu Y Y ăn trọn một cái tát của Lăng Tiêu.

Có điều, bây giờ khó mà nhận ra bộ dạng ban đầu của hai người. Đầu thì sưng lên giống như đầu heo vậy, răng thì gãy, miệng liên tục khạc ra máu, tóc tai bù xù. Thê thảm hết sức!

“Ngươi là cái thá gì chứ?”

Lăng Tiêu liếc Trần Phong một cái, tùy ý buông lời.

“Láo xược!”

Đông đảo đệ tử Chấp pháp đường đều lớn tiếng quát, mà ánh mắt Trần Phong cũng trở nên âm u, cảm thấy uy nghiêm của bản thân đã bị khiêu khích.

“Trần sư…huynh…Giết hắn…Giết hắn, hắn bất kính… tượng thần tổ sư!”

Lăng Khôn trông đầy thù hận chỉ về phía Lăng Tiêu, nói không ra chữ.

“Ta là đệ tử Chấp pháp đường Trần Phong, ngươi khinh nhờn tượng thần tổ sư, phải giết!”

Trần Phong lạnh lùng giải thích, trên người toả ra một loại hơi thở mạnh mẽ áp lên Lăng Tiêu.

Hắn ta nghĩ, Lăng Tiêu cùng lắm là Khai Mạch cảnh tầng bốn, mà hắn ta đã đạt đến Chân Khí cảnh tầng sáu. Tuy không biết Lăng Tiêu đã sử dụng thủ đoạn gì mà đánh cho Lăng Khôn với Liễu Y Y một trận, nhưng Trần Phong tự tin có thể chế ngự được Lăng Tiêu.

“Phải giết? Ngươi là cái thá gì? Hai người bọn họ liên thủ muốn giết ta, còn ta chỉ đánh trả lại thôi. Mà ngươi cũng không hỏi nguyên do, chưa phân biệt phải trái đã vội gán tội ta? Khó trách Trường Sinh Môn ngày càng sa sút. Có đám người không biết đúng sai, chỉ biết chứa chấp mấy cái đồ ngang ngược này. Trường Sinh Môn có thể lớn mạnh lên mới lạ. Ta thấy nơi gọi là Chấp pháp đường này, không có cũng không sao!”

Lăng Tiêu cười khẩy một cái, nhìn thẳng Trần Phong nói. Đối với hắn mà nói cái khí thế mà Trần Đình toát ra, chẳng có chút ảnh hưởng nào cả.

“Lăng Tiêu xong rồi, hắn vậy mà dám mắng Chấp pháp đường. Bảo đảm lần này Trần Phong sẽ không tha cho hắn đâu! Tuy không hiểu sao Lăng Tiêu lại bất bình thường như vậy, đánh Lăng Khôn và Liễu Y Y tơi tả. Nhưng sao có thể so sánh Trần Phong với hai tên ăn hại này được chứ!”

“Chính xác, Lăng Tiêu còn dám khinh nhờn tượng thần tổ sư nữa? Lần này Chấp pháp đường càng có lý do giết hắn!”

Một vài đệ tử đều có chút tiếc hận nói.

“Được lắm! Đã thế, ta đành thay mặt tông môn giết tên gây hoạ nhà ngươi.”

Trần Đình giận dữ bật cười. Cổ kiếm sau lưng rút ra khỏi vỏ, loé lên một luồng sáng xanh hừng hực, linh quang bức người.

“Đây là…linh kiếm Thanh Phong? Toang rồi toang rồi, cho dù tu luyện Trường Sinh bộ pháp của Lăng Tiêu có lợi hại hơn nữa, lần này cũng phải chết chắc!”

Vẻ mặt của phần đông đệ tử kinh sợ, thấy kiếm Thanh Phong trên tay Trần Phong, đều hiện lên vẻ thèm muốn.

“Hãn Hải Kiếm Quyết!”

Trần Phong khẽ quát một tiếng, chân khí cuồn cuộn tuôn ra khắp người, điểm nhẹ chân, cả người bay lên trời, chém một nhát xuống Lăng Tiêu.

Võ học huyền cấp hạ phẩm Hãn Hải Kiếm Quyết, kiếm ý lấy từ mênh mông biển khơi, một kiếm giáng xuống, mũi kiếm ùn ùn đánh tới tựa như sóng biển, khiến người không nơi tránh thoát.

Trần Phong lúc nãy cũng thấy qua sự kỳ lạ của bộ pháp Trường Sinh của Lăng Tiêu, vậy nên đã dùng Hãn Hải kiếm quyết!

Đoàng!

Mũi kiếm nhấp nháy trên không trung, bắn ra vô số vệt tàn ảnh, tỏa ra chân khí dồi dào, bao phủ toàn bộ xung quanh nơi Lăng Tiêu đứng.

“Hãn Hải kiếm quyết sao? Tiếc là ngươi luyện vẫn chưa tới!”

Lăng Tiêu ngẩng đẩu, ánh mắt hiện lên vẻ tang thương, cả người toát ra loại khí thế nhìn đời bằng nửa con mắt.

Ngay lúc Lăng Tiêu sắp bị nhấn chìm trong mũi kiếm ùn ùn đánh tới, chỉ thấy Lăng Tiêu điểm chân, phóng người lên, sau đó chỉ vào nơi nào đó trên không trung.

Đó chính là kẽ hở của Hải Hãn kiếm quyết, giống hệt bảy tấc của con rắn vậy.

Choảng!

Trong chớp mắt, mũi kiếm rợp trời biến mất không dấu vết. Đoạn kiếm Thanh Phong bị Lăng Tiêu thần bí chỉ thẳng qua, lập tức bay tuột khỏi tay, cùng với đó là vẻ mặt không thể tin được của Trần Phong. Lăng Tiêu đánh một quyền vào mặt hắn.

Bốp! Bốp! Bốp!

Lăng Tiêu trái một quyền, phải một quyền, như mưa rơi đập bôm bốp lên người Trần Phong. Đồng thời một luồng sức mạnh ghê gớm được xuất ra, trực tiếp đánh đứt đoạn chân khí toàn thân Trần Phong, khiến cho hắn không còn đường phản kháng.

Chẳng mấy chốc, Trần Phong bị đánh y như đầu heo.

“Trời đất, đây là Trường Sinh quyền pháp á? Trường Sinh quyền pháp lợi hại như vậy từ lúc nào, ngay cả Hãn Hải kiếm quyết cũng không phải là đối thủ?”

“Chẳng lẽ đó giờ tên Lăng Tiêu vô dụng kia toàn giả vờ? Ngay cả Trần Phong sư huynh Chân Khí cảnh tầng sáu cũng không là đối thủ của hắn, hắn phải là yêu quái thì đúng hơn?”

Trong ánh mắt của đông đảo đệ tử toàn là vẻ khiếp sợ, khó tin.

Vốn cho rằng Lăng Tiêu chết chắc, ai nghĩ tới kết quả là như thế này đâu?

Đông đảo đệ tử Chấp pháp đường, sau khi trải qua khoảnh khắc khiếp sợ, cũng đã phản ứng lại. Mỗi một ánh mắt đều ánh lên sự giận dữ tột độ.

“Các huynh đệ, xông lên nào, giết chết tên súc sinh này!”

Mười mấy đệ tử Chấp pháp đường, ào ào nhào qua Lăng Tiêu.

“Một tên là đồ bỏ, nguyên đám cũng là đồ bỏ luôn!”

Lăng Tiêu cười khẩy một cái, bước ra một bước, thi triển Trường Sinh bộ pháp và Trường Sinh quyền pháp, cả người tiêu sái, phóng khoáng, xuất thủ như nước chảy mây trôi, có một loại mỹ cảm khác biệt. Chốc lát sau một đám đệ tử Chấp pháp đường cũng bị đánh thành đầu heo hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.