Lăng Tiêu giảng bài toàn bộ Trường Sinh Môn đã mang một ngọn giá đẩy Trường Sinh Môn lên phía trước!
Hơn nữa, trong quá trình này, Lăng Tiêu phát hiện ra rất nhiều đệ tử thiên tài, các vị trưởng lão rối rít đưa vào làm môn hạ, truyền thụ cho võ học!
Mà huynh đệ song sinh kia là Hàn Quang và Hàn Lượng, được Nam Cung Hiên tự mình thu làm đệ tử dốc lòng chỉ bảo.
Ba ngày chớp mắt trôi qua, mọi người đều có cảm giác chưa thỏa mãn.
Tất cả mọi người ở Trường Sinh Môn đều phấn chấn tinh thần, Lăng Tiêu cũng chuẩn bị đi đến Vương Đô.
Ở kiếp này, chiếm lấy thân thể của Lăng Tiêu thì tất nhiên phải đứng lên để chịu trách nhiệm cho cuộc sống này. Có một số việc bắt buộc phải giải quyết.
“Thánh tử, chúng ta bắt được một người lén lén lút lút. Hắn nói hắn là người nhà ở Vương đô đến. Ngài đến gặp xem có nhận ra không?”
Lăng Tiêu vừa mới bước vào Cẩm Sắt các, Đặng Á Lâm đã dẫn một người mặc áo đen tới.
“Người nhà Lăng gia?”
Lăng Tiêu khẽ ngạc nhiên, thấy thanh niên áo đen kia, hai tay đang bị trói, khuôn mặt rất bình thường, trong ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ, hơi thở trên người cũng chỉ là tu vi Chân Khí Cảnh.
“Bái kiến Tiểu vương gia. Ta sẽ nói hết! Xin Tiểu vương gia tha mạng!”
Thanh niên áo đen vừa nhìn thấy Lăng Tiêu thì lập tức quỳ bịch xuống một cái, cuống quýt cầu xin tha mạng.
“Ồ! Ngươi nhận ra ta? Ngươi là ai?”
Lăng Tiêu nói bình thản.
“Bẩm Tiểu vương gia, ta chỉ là một nô bộc bình thường ở phủ Trấn Yêu Vương. Đại trưởng lão muốn chúng ta đến đây để điều tra tin tức của Tiểu vương gia, cho nên ta mới xuất hiện ở đây! Nhưng ta bị Đại trưởng lão ép buộc, ta một lòng trung thành với Vương gia, tuyệt đối không chuyện có lỗi với Vương gia.”
Thanh niên áo đen thề thốt.
“Chúng ta? Tổng cộng các ngươi có bao nhiêu người? Ngươi đã nắm được tình huống gì rồi?”
Lăng Tiêu khẽ nhếch mắt, nghe được mấu chốt trong câu nói của kẻ kia.
“Đại trưởng lão phái rất nhiều người đến. Chúng ta đều biết một số thông tin cơ bản của Tiểu vương gia. Người là Thánh tử của Trường Sinh Môn, tu vi đột nhiên tăng mạnh. Hơn nữa còn phát động được đại trận hộ tông của Trường Sinh Môn, diệt Hợp Hoan Tông và Thiên Ma Điện. Bây giờ là đệ tử thiên tài nhất của Trường Sinh Môn...”
Thanh niên áo đen nhìn qua có vẻ rất thành thật, đều nói từng điều mình biết ra.
Ánh mắt của nhóm người Đặng Á Lâm cũng có chút khó chịu, bọn hắn đều hiểu quan hệ giữa Lăng Tiêu cùng phủ Trấn Yêu Vương có chút khác lạ, rõ ràng cho thấy Đại trưởng lão bụng dạ khó lường, luôn muốn đối phó với Lăng Tiêu.
“Bọn hắn chỉ hiểu được Tiểu vương gia đã là Thánh tử của Trường Sinh Môn thì lập tức quay về Vương Đô. Ta là người cuối cùng ở lại, vừa vặn nhìn thấy Thánh tử bộc phát sức mạnh, diệt Hợp Hoan Tông cùng với Thiên Ma Điện. Vốn định bây giờ sẽ quay trở về, nhưng không ngờ bị bắt đến đây.”
Vẻ mặt thanh niên áo đen cầu xin, đầu đuôi đều nói ra hết.
“Thánh tử! Giết hắn đi!”
Trong ánh mắt của Đặng Á Lâm lộ ra vẻ giết người, Lăng Tiêu phát động được đại trận Trường Sinh Phong Thần, tiêu diệt cường giả Hợp Hoan Tông và Thiên Ma Điện, nhất là chém chết Côn Xà của Vạn Thú Môn. Những chuyện này Nam Cung Hiên đều cho lệnh giữ kín, nếu gian tế biết được mà lan truyền ra ngoài thì rất có thể cả Lăng Tiêu cùng với Trường Sinh Môn đều sẽ gặp nguy hiểm.
Mặc dù Trường Sinh Môn đã bắt đầu bạo phát ra tiềm lực, nhưng đối mặt với Vạn Thú Môn khổng lồ kia thì bây giờ vẫn chưa có khả năng chống lại.
“Tiểu vương gia! Xin người tha mạng… Đừng giết ta...Ta...Ta sẽ nói cho người một bí mật! Một bí mật về âm mưu của Đại trưởng lão nhằm vào người.”
Thanh niên áo đen hoảng sợ, vội vã nói.
“Ồ? m mưu gì?”
Lăng Tiêu nhìn thanh niên áo đen, luôn có cảm giác kẻ này có chút quái dị.
“Tiểu vương gia, người đến gần đây một chút. Chuyện này ta chỉ có thể nói cho một mình người, tuyệt đối không được để người thứ ba biết, nếu không thì chắc chắn có đại họa.”
Thanh niên áo đen cắn răng, khăng khăng nói.
Lăng Tiêu đi vài bước về phía kẻ đó, ánh mắt nhìn hắn nói: “Ngươi nói đi.”
Trong đôi mắt của thanh niên áo đen lóe lên sát cơ rồi lập tức biến mất, cung kính nói: “Tiểu vương gia. m mưu đó chính là, ta đến để giết ngươi đấy!!”
Ầm!
Một sức mạnh bộc phát từ trên người thanh niên áo đen phát ra, khí thế Long Hổ Cảnh thần bí hiện rõ. Dây thừng trói trên người hắn bị đứt ra trong nháy mắt, miệng phun ra một mũi tên độc màu đen, tốc độ nhanh như chớp.
Khoảng cách giữa Lăng Tiêu và hắn quá gần, không đến một trượng. Với khoảng cách đó mà đột nhiên bùng nổ sát cơ thì dù có là cường giả Tông Sư Cảnh cũng rất khó trốn được.
Mũi tên độc màu đen nhưng lại có ánh sáng xanh biếc, rõ ràng được bôi lên độc dược cực mạnh.
Đôi mắt của thanh niên áo đen hiện lên một sự lạnh lùng, làm gì còn vẻ khúm núm như vừa rồi?
Hắn phí hết công sức để diễn bộ dạng đáng thương chính là để đợi thời khắc này, một chiêu đắc thủ!
Nhưng hắn lại không nhìn thấy vẻ mặt vô tình và bình tĩnh của Lăng Tiêu, trong đôi mắt có một sự châm biếm nhè nhẹ.
“Thánh tử! Coi chừng!”
Đám người Đặng Á Lâm sợ choáng váng, ai có thể nghĩ tới tên thanh niên này sẽ đùng một cái cắn người? Giống như giả vờ là một con cừu non, thoáng một cái đã biến thành sói.
Đăng Á Lâm chỉ kịp kêu lên một câu, tên độc đã xuất hiện ở trước mặt Lăng Tiêu.
Không thể không nói, tốc độ của tên độc cực nhanh, hơn nữa còn có sức xuyên thấu đáng kể. Cường giả Long Hổ Cảnh cũng sẽ chết nếu trúng tên.
Nhưng tiếc là hắn gặp phải Lăng Tiêu.
Răng rắc!
Lăng Tiêu bị tên độc xuyên qua cơ thể, nhưng kẻ kia còn chưa kịp nhìn rõ thì bóng dáng Lăng Tiêu lập tức biến mất khỏi không gian.
Bị xuyên qua chỉ là tàn ảnh của Lăng Tiêu.
Từ lúc thanh niên áo đen lộ ra sát cơ, Lăng Tiêu lập tức thi triển thân pháp Vân Long Cửu Biến, đầu tiên là đi ra khỏi phạm vi đó.
Thanh niên áo đen hiện ra vẻ kinh hãi, nhưng sau đó giống như hạ quyết định!
“Muốn chết? Ở trước mặt ta, không có sự đồng ý của ta, ngươi muốn chết cũng không chết được!”
Giọng nói của Lăng Tiêu như quỷ hồn vang lên sau lưng thanh niên áo đen, tay hắn nhanh như chớp, nháy mắt đã nắm được khớp hàm của đối phương, đấm ra một quyền.
Răng rắc!
Một viên thuốc độc đã được gắn sẵn bên trong hàm răng của tên kia bay ra ngoài.
Hóa ra kẻ kia ra tay thất bại, đang chuẩn bị cắn thuốc độc tự sát.
Quả quyết như thế, tàn nhẫn như thế! Vậy tên này chắc chắn là tử sĩ! Ác độc với kẻ khác và với chính bản thân mình.
Nhưng tiếc là Lăng Tiêu sớm có phòng bị, kẻ kia miệng trào máu, tứ chi bị Lăng Tiêu đập nát, cơ thể bay va vào tường.
Loại đau đớn cùng cực khiến cho tên kia hiện cả gân xanh trên trán, sắc mặt trắng bệch nhưng hắn vẫn cắn chặt răng không kêu than.
“Dám đánh lén Thánh tử? Ngươi chán sống?”
Đặng Á Lâm bấy giờ mới hoàn hồn, khuôn mặt thẹn quá hóa giận, dẫn theo một nhóm đệ tử Trường Sinh Môn, tay đấm chân đá xuống kẻ kia.
Nhưng mà đối phương xương chịu đòn rất tốt, không hề kêu lấy nửa lời.