VẠN CỔ ĐẠI ĐẾ
Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên
Chương 37: Sát ý ngút trời.
“Tra tấn?”
Vẻ mặt Lăng Tiêu lập tức thay đổi, lạnh như băng, sát ý trong mắt càng mãnh liệt.
“Được lắm! Ngươi đã chọc giận ta thành công! Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết đơn giản như vậy.”
Giọng nói của Lăng Tiêu khiến người khác cảm giác như đang ở trong hầm băng. Hắn hoàn toàn nổi giận ngập trời, nhìn về phía Lâm Hạo Vũ giống như đang nhìn người chết.
Tuyết Vi tu luyện Kinh văn Trường Sinh Chí Tôn, còn được Lăng Tiêu bố trí Tụ Linh Trận nên tất nhiên tu vi tăng rất nhanh, nhưng thật sự không ngờ lại bị Lâm Hạo Vũ theo dõi.
Hơn nữa hắn lại tra tấn một thiếu nữ yếu đuối?
Vèo!
Ngay lúc này, một bóng người áo đỏ vọt ra từ trong cung điện, trong nháy đã đứng ở bên cạnh Lăng Tiêu.
Liễu Phiêu Phiêu đi ra, ôm trong ngực ôm một thiếu nữ quần áo trắng yếu ớt, nhưng trên bộ quần áo trắng lại có vết máu loang lổ, máu tươi đã nhuộm hồng quần áo.
Cả người Tuyết Vi chồng chất vết thương, sắc mặt hoàn toàn tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền nhưng khóe miệng lại có một vệt máu. Cái khiến cho người khác đau lòng nhất là dù chết vẫn kiên cường.
Trên cổ tay tuyết trắng là đầy máu ứ đọng, đường roi vọt chằng chịt, nhìn mà giật mình.
“Lăng Tiêu! GIết hắn đi! Tên súc sinh này đáng chết. Nhìn như vậy mà cũng có thể ra tay với một cô gái yếu đuối. Hắn không phải người, hắn là súc sinh!”
Liễu Phiêu Phiêu nổi giận mặt đỏ phừng phừng, ánh nhìn về Lâm Hạo Vũ cũng toát ra sát khí.
Lúc nàng đi vào cung điện, Tuyết Vi đang bị treo lên, vết thương khắp cơ thể, rõ ràng đã bị dùng nghiêm hình bức cung. Hơi thở nàng ấy yếu ớt, đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Liễu Phiêu Phiêu chưa từng có cảm giác căm thù một người như vậy.
“Các ngươi muốn chết!”
Vẻ mặt Lâm Hạo Vũ lập tức thay đổi, thật không ngờ nhân lúc hắn không để ý, Lăng Tiêu lại âm thầm phái người cứu Tuyết Vi ra.
Ánh mắt Lăng Tiêu giờ lạnh đến thấu xương.
Trên người hắn phát ra một loại sát khí như biển máu, như Ma thần đến từ địa ngục Cửu U. Liễu Phiêu Phiêu đứng bên cạnh cũng rùng mình một cái.
Lăng Tiêu không nói gì, chỉ lấy mấy viên linh đan rồi cẩn thận từng chút một giúp Tuyết Vi ăn, sau đó mới nói: “Chăm sóc Tuyết Vi cho thật tốt. Đưa nàng về Cẩm Sắc các.”
Nói xong, ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu lập tức nhìn về phía Lâm Hạo Vũ, sát cơ bùng phát.
“Muốn chết là ngươi.”
Lửa giận của Lăng Tiêu như núi lửa phun trào, dưới chân nhẹ di chuyển, mảnh đất xung quanh chấn động rung ầm ầm mấy tiếng. Sau đó hắn như một quả pháo bắn thẳng lên trời, đánh về phía Lâm Hạo Vũ.
Bí thuật Thôn Thiên bùng nổ!
Thân thể Giao Long bùng nổ!
Khí hải chín mươi chín trượng bùng nổ!
Giờ khắc này, Lăng Tiêu lấy ra hết tất cả át chủ bài, vì muốn giết chết Lâm Hạo Vũ!
Giờ khắc này, người nào dám ngăn cản Lăng Tiêu, người đó chính là kẻ địch!
Uỳnh!
Kim quang sáng chói bùng nổ, cả người Lăng Tiêu hóa thành một tượng kim cang, máu trong người như ngưng tụ lại, chân khí Thiên Tiên hội tụ lại trên nắm đấm của hắn. Nhìn như Lăng Tiêu đang có một mặt trời nhỏ trên cánh tay, cắt đứt hư không, đánh về phía Lâm Hạo Vũ!
Đây không phải Tiểu Kim Cương Quyền, đây là võ học Địa cấp tuyệt phẩm, Kim Cương Phục Ma Quyền!
Lăng Tiêu bộc lộ hết tất cả sức chiến đấu, cho dù cường giả Long Hổ cảnh cũng sẽ bị đánh nát mà chết huống chi là Lâm Hạo Vũ?
“Lăng Tiêu! Ngươi dám?”
Lâm Hạo Vũ vừa sợ vừa giận, khiếp sợ là hơi thở của Lăng Tiêu giờ phút này lần so với trước đâu phải chỉ mạnh hơn mười? Đây nghĩa là vừa rồi Lăng Tiêu vẫn giấu thực lực.
Tức giận chính là Lăng Tiêu vì một thị nữ mà dám ra tay với hắn. Chẳng lẽ hắn không sợ ông nội của mình sao? Thái thượng trưởng lão Lâm Sơn chính là người mạnh nhất Trường Sinh Môn. Nếu Lăng Tiêu dám động vào hắn thì dù thiên phú có mạnh tới đâu cũng sẽ phải chết.
“Thời điểm ngươi dám tra tấn Tuyết Vi thì ngươi nên nghĩ đến kết cục ngày hôm nay! Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy.”
Giọng nói của Lăng Tiêu như tử thần, tức giận tới cực điểm, một quyền này giống như trên trời giáng xuống, muốn đánh tất cả thành nát vụn.
“Không! Ngươi không thể giết ta...!!”
Lâm Hạo Vũ gào lớn một câu, ánh mặt bàng hoàng kinh khủng. Giờ khắc này hắn cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết.
OÀ..ÀNH!
Dưới sự sợ hãi cái chết đến gần, Lâm Hạo Vũ kích thích toàn bộ sức lực, chân khí toát ra từ cơ thể tạo thành một lớp khí bàng bạc. Chiếc áo trắng trên người hắn bị xé tác lộ ra một khối giáp màu đen bên trong, linh quang lập lòe, rõ ràng đây cũng là một bảo vật linh khí.
Hắn cũng đánh ra một quyền, ma khí cuồn cuộn, cảm giác như tất cả máu trong người đều nhập vào một quyền này. Đây là một quyền mạnh nhất trong đời hắn!
Răng rắc!
Hai quyền đấm nhau, hai đường ma khí màu đen va chạm tạo chấn động quét ngang tất cả, sức mạnh vô cùng to lớn, cánh tay của Lâm Hạo Vũ trực tiếp bị đánh vỡ nát, máu thịt lộ ra.
Oành!
Vẻ mặt Lăng Tiên vẫn lạnh lùng, cơ thể di chuyển cách xa ra một cách quỷ dị, sau đó lại tiến gần đến bên Lâm Hạo Vũ, đánh lên bụng của hắn.
Kim Cang Quyền bùng nổ, chân khí nháy mắt phá hủy đan điền của Lâm Hạo Vũ, đập vỡ kinh mạch của hắn.
Phụt!
Lâm Hạo Vũ phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt giờ không khác gì kẻ đã chết, ánh mắt như phát điên, hắn gào to.
“Ngươi...Ngươi phế tu vi của ta? Ta muốn giết ngươi...ta muốn giết ngươi.”
Lâm Hạo Vũ tóc tai bù xù, rơi vào trạng thái điên rồ khua chân tay về phía Lăng Tiêu.
CHÁT!
Một tiếng vang đanh phát ra, Lăng Tiêu tát một nhát lên mặt Lâm Hạo Vũ, ngay lập tức hắn phun cả máu lẫn răng ra ngoài, cơ thể như diều đứt dây đập mạnh xuống khoảng đất gần đó.
“Lăng Tiêu! Người phế tu vi của ta! Ông nội của ta nhất định sẽ không tha cho ngươi. Ngươi nhất định phải chết, không ai có thể cứu được ngươi!”
Lâm Hạo Vũ hoàn toàn điên dại, tu vi bị phế nghĩa là từ giờ về sau hắn chỉ là phế nhân. Rơi từ trên tầng mây xuống đất, so với chết còn đau khổ hơn.
Hắn hận Lăng Tiêu vô cùng, hận không thể ăn tươi nuốt sống Lăng Tiêu.
“Ông nội ngươi sẽ làm gì thì ta không biết. Ta chỉ biết là sợ rằng ngươi không chờ được đến ngày đó.”
Lăng Tiêu nói vô cảm, cất bước đến gần, khí thế ngút trời vẫn tỏa ra không ngớt khiến tất cả mọi người xung quanh đều sợ hãi.
“Hắn...hắn dám phế bỏ tu vi của Lâm sư huynh?”
Đa phần các đệ tử đều bàng hoàng, nhìn Lăng Tiêu đầy kinh hãi.
Mà ánh mắt Lăng Khôn lại là khoái trí.
“Tốt! Rất hay! Lần này Lăng Tiêu sẽ bị thái thượng trưởng lão Lâm Sơn tra tấn cho bằng chết! Ta rất muốn xem xem lúc đấy ngươi thoát kiểu gì?”
Trong ánh mắt của Lăng Khôn lóe lên toan tính, trong lòng đầy ý nghĩ bẩn thỉu, định sẽ rời khỏi nơi này.
“Ta để cho ngươi đi chưa?”
Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng, hai đường sáng phóng đi cực nhanh, đập trực tiếp lên đầu gối Lăng Khôn, đánh nát hai chân hắn.
Lăng Khôn hét to rồi gục xuống, oán độc nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu không để ý đến hắn, tiếp tục đi đến gần Lâm Hạo Vũ.
Nhìn con ngươi vô cảm kia, Lâm Hạo Vũ rùng mình một cái, tỉnh lại sau cơn tức giận.
Lăng Tiêu thật sự muốn giết chết hắn!