VẠN CỔ ĐẠI ĐẾ
Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên
Chương 11: Thí luyện tháp Trường Sinh
Đặng Thiên Đức nhìn Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão cười gượng một tiếng: “Quyết định này của Tông chủ mặc dù có phần đột ngột, các trưởng lão khác cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng bọn họ cũng quyết định đồng ý với ý kiến của Tông chủ!”
“Ta không tin! Ta cũng không đồng ý! Tên phế vật Lăng Tiêu này không có tư cách trở thành Thánh Tử!” Đặng Thiên Đức hô lớn.
Đùa chắc, địa vị của Thánh Tử cao hơn trưởng lão một chút. Mà Lăng Tiêu và Đặng Thiên Đức đã kết thù. Nếu Lăng Tiêu trở thành Thánh Tử, chẳng phải sẽ cưỡi trên đầu ông hay sao?
“Ồ? Vậy Đặng trưởng lão cho rằng phải có dạng điều kiện gì thì mới có thể trở thành Thánh Tử?” Nam Cung Hiên không hề tức giận chút nào, bình tĩnh hỏi.
“Ít nhất tu vi phải vượt qua tất cả đệ tử chân truyền, hơn nữa phải có được sự tôn kính và yêu quý của tất cả các đệ tử. Nếu để tên phế vật Lăng Tiêu Khai Mạch cảnh tầng bốn làm Thánh Tử, thì Trường Sinh Môn ta nhất định sẽ bị những tông môn khác nhạo báng!” Đặng Thiên Đức kiên trì nói.
“Nói cho cùng thì cũng là kẻ mạnh là kẻ cả!”
Vị lão thần Lăng Tiêu vẫn luôn đứng cạnh đó bật cười một tiếng, nói: “Toàn bộ đệ tử Trường Sinh Môn, ai không phục thì cứ lên đây, ta đảm bảo có thể đánh bại tất cả mọi người! Cả Đặng Thiên Đức nữa, nếu ngươi không phục thì cũng có thể lên luôn. Ta cam đoan sẽ đánh cho mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi!”
“Ngươi… Ngươi vô liêm sỉ!”
Đặng Thiên Đức giận đến mức muốn ra phun lửa, rống to: “Tông chủ, hắn còn chưa trở thành Thánh Tử đã phách lối cuồng vọng như thế. Chờ hắn trở thành Thánh Tử, chẳng phải hắn sẽ khi sư diệt tổ luôn hay sao?”
Bớt giỡn đi, hôm nay Lăng Tiêu có thể triệu hoán Tử Tiêu thiên lôi. Ngay cả Chấp Pháp trưởng lão Long Hổ cảnh cũng bị bổ cho xém chết. Ai lại lại động thủ với hắn chứ?
Bỗng nhiên Đặng Á Lâm nhỏ giọng nói với Đặng Thiên Đức một câu, khiến vẻ mặt Đặng Thiên Đức vốn đang giận dữ bỗng chậm rãi bình tĩnh lại.
“Tông chủ, nếu ngươi muốn cho Lăng Tiêu trở thành Thánh Tử, vậy ta có một điều kiện. Chỉ cần Lăng Tiêu đạt được, ta bảo đảm sẽ toàn lực ủng hộ hắn trở thành Thánh Tử của Trường Sinh Môn!”
Khoé miệng Đặng Thiên Đức lộ ra một nụ cười quỷ dị.
“Điều kiện gì?”
Trong lòng Nam Cung Hiên giật mình. Cảm thấy Đặng Thiên Đức sắp nói cái gì đó không mấy tốt lành.
“Tông chủ, muốn trở thành đệ tử của Trường Sinh Môn ta, ngoài việc tu vi chiến lực siêu việt, còn phải có thiên phú cực cao. Chiến lực của Lăng Tiêu… miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn. Nhưng nhất định phải kiểm tra thiên phú, chỉ cần có thể thông qua thí luyện tầng thứ chín của tháp Trường Sinh thì ta cũng sẽ đồng ý cho hắn trở thành Thánh tử!”
Mặt Đặng Thiên Đức đầy âm u nói.
“Cái gì? Tầng thứ chín tháp Trường Sinh á? Chuyện này căn bản là không thể nào!” Có người kinh hô một tiếng.
“Đúng vậy, ngay cả Nam Cung sư tỷ được khen là thiên tài đệ nhất Trường Sinh Môn ngàn năm qua cũng chỉ thông qua thí luyện tầng thứ bảy của tháp Trường Sinh thôi. Chắc chắn Lăng Tiêu không làm được đâu!”
“Đúng vậy. Bên trong tháp Trường Sinh nguy cơ đầy rẫy, đệ tử hạng nhất cũng không dám đi thử nghiệm. Trong đó có nguy hiểm chết người đó!”
“Nếu Lăng Tiêu lên tầng thứ chín, chắc chắn phải chết!”
Đông đảo đệ tử bàn luận sôi nổi, trong nháy mắt đều biết dụng ý của Đặng Thiên Đức. Đây là ép Lăng Tiêu đi chịu chết mà. Đột nhiên trong lòng tất cả mọi người đều run lên.
“Tầng chín tháp Trường Sinh ư? Đặng trưởng lão, không biết ngươi thông qua thí luyện tầng mấy?” Trong mắt Nam Cung Hiên toát ra sự giận dữ, ngay lập tức đã hiểu dụng ý của Đặng Thiên Đức.
“Ta… Tông chủ, bất kể ta thông qua tầng thứ mấy. Nhưng những Thánh tử trước đây của Trường Sinh Môn ta không có ai là không thông qua thí luyện tầng chín tháp Trường Sinh, thậm chí còn có người kinh diễm vô song, thông qua tầng thứ mười! Lăng Tiêu muốn trở thành Thánh tử, thì nhất định phải thông qua thí luyện tầng chín!”
Mặt Đặng Thiên Đức đỏ bừng lên nói. Thật ra thì ông chỉ thông qua tầng năm tháp Trường Sinh, nếu nói ra chỉ sợ cũng quá mất mặt.
“Ngươi muốn để Lăng Tiêu đi chịu chết hay sao. Tu vi của hắn chỉ là Khai Mạch cảnh tầng bốn. Thời cơ tốt nhất tiến vào tháp Trường Sinh thí luyện là sau khi đạt Chân Khí cảnh. Ta không đồng ý!”
Nam Cung Hiên kiên trì nói.
“Tháp Trường Sinh ư? Không nghĩ tới vạn năm trôi qua mà tháp Trường Sinh vẫn còn tồn tại.”
Lăng Tiêu chớp mắt một cái, lộ ra vẻ hoài niệm.
Nhắc tới đây, thật ra thì tháp Trường Sinh là bảo vật trong tông năm đó Lăng Tiêu lưu lại cho Trường Sinh Môn để đào tạo cường giả. Tổng cộng mười tầng, mỗi một tầng đều có linh vật của trời đất biến hoá khôn lường thành quái vật. Nếu có thể qua cửa thì sẽ luyện hoá những linh vật của trời đất kia, tu vi tăng mạnh.
Nhưng tiến vào tháp Trường Sinh cũng sẽ có nguy hiểm. Thực lực không địch lại, sẽ nguy hiểm chết người.
Nực cười nhất là đệ tử Trường Sinh Môn hôm nay lại sợ hãi nguy hiểm trong đó, mà không biết toà tháp Trường Sinh chứa đựng vô vàn cơ duyên của một tông môn.
“Được, ta nguyện ý đi thí luyện!”
Lăng Tiêu trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu chậm rãi nói.
Mặc dù Nam Cung Hiên có thể cưỡng chế cho Lăng Tiêu trở thành Thánh tử, nhưng nhất định sẽ có rất nhiều người không phục, mà tháp Trường Sinh chính là cơ hội tốt khiến mọi người ngậm miệng lại.
Huống chi, linh vật của trời đất trong tháp Trường Sinh cũng là thứ Lăng Tiêu cần lúc này. Có lẽ hắn có thể đột phá đến cảnh giới cao hơn.
“Lăng Tiêu, ngươi không nên hành động theo cảm tính. Tu vi của ngươi vẫn hơi thấp, trong tháp Trường Sinh nguy hiểm đầy rẫy, chỉ cần sơ ý một chút là ngươi sẽ táng thân trong đó ngay!”
Nam Cung Hiên có phần nóng nảy nói. Trên người Lăng Tiêu ẩn chứa rất nhiều bí mật. Hắn không muốn để Lăng Tiêu chết trong tháp Trường Sinh lãng xẹt như vậy.
“Yên tâm, chỉ là tháp Trường Sinh thôi, vẫn chưa ngăn được ta!” Lăng Tiêu cười nhạt.
“Được! Chỉ cần ngươi có thể thông qua thí luyện tầng chín, toàn bộ chúng ta đều ủng hộ ngươi trở thành Thánh tử của Trường Sinh Môn!”
Đặng Thiên Đức mừng rỡ, không nghĩ tới Lăng Tiêu vẫn là tuổi trẻ nhiệt huyết, bị ông kích một cái đã mắc câu.
Chỉ cần Lăng Tiêu chết trong tháp Trường Sinh thì vạn sự đều yên.
“Được rồi… Nhưng nếu gặp phải nguy hiểm, ngươi phải lui ra ngoài ngay lập tức, không nên cậy mạnh!”
Thấy Lăng Tiêu kiên trì như vậy, Nam Cung Hiên cũng chỉ có thể thở dài một cái nói.
Tháp Trường Sinh sừng sững trên đỉnh núi Trường Sinh, cao mấy chục trượng, toàn thân đen nhánh, trông cực kỳ bình thường, nhưng lại có một hơi thở cổ xưa tang thương lan toả.
Năm tháng trôi qua, dòng đời đưa đẩy, tháp Trường Sinh chứng kiến vô số thiên kiêu* ra đời, cũng chứng kiến Trường Sinh Môn huy hoàng dần dần suy yếu.
*thiên kiêu: con cưng của trời.
“Vạn năm trước Trường Sinh Môn uy chấn bát hoang, nhìn khắp thiên hạ, không ai dám nhắc tên. Vạn năm sau chấn hưng Trường Sinh Môn, sẽ do ta khởi đầu!”
Đứng trước tháp Trường Sinh, trong lòng Lăng Tiêu dâng lên vô hạn nhiệt huyết.
“Sao thế? Chẳng lẽ không dám tiến vào à? Chút can đảm này mà cũng muốn trở thành Thánh tử á? Chạy về nhà bú sữa mẹ đi!”
Đặng Á Lâm thấy Lăng Tiêu đứng yên lặng trước tháp Trường Sinh, không nhịn được lên tiếng châm chọc.
Lăng Tiêu nhàn nhạt nhìn Đặng Á Lâm một cái, khiến trong lòng hắn giật mình. Nhưng Lăng Tiêu cũng không làm gì, chỉ bước vào trong tháp Trường Sinh.
Ầm!
Sau khi cửa đá khổng lồ của tháp Trường Sinh đóng kín, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên tháp Trường Sinh.
“Các ngươi đoán xem Lăng Tiêu có thể thông qua tầng mấy đây?”
“Chắc cao lắm tới tầng ba thôi nhỉ? Tầng bốn là không có hy vọng, dù sao tu vi của hắn chỉ mới là Khai Mạch cảnh tầng bốn!”
“Đúng vậy! Trước đây Nam Cung sư tỷ thiên phú vô song, cũng phải đến Hoá Linh cảnh mới thông qua tầng bảy!”
“Bây giờ nhìn Lăng Tiêu có vẻ giống Lăng Đầu Thanh*, dám thí luyện ở tầng cao hơn, nếu như vậy thì đúng là hắn tự tìm cái chết mà!”
*Lăng đầu thanh: côn trùng có vẻ ngoài giống rết, đặc biệt to, có màu xanh, thấy cái gì cũng tấn công. Nên nói Lăng Đầu Thanh chỉ những người làm việc hấp tấp, không suy xét, không não, không màng hậu quả.
“Chúng ta đánh cược một ván Lăng Tiêu có thể thông qua tầng thứ mấy. Đến đến đến, ta đặt mười khối nguyên thạch!”
“...”
Đông đảo đệ tử bàn luận sôi nổi, đều ở đây mong đợi lần thí luyện tại tháp Trường Sinh này của Lăng Tiêu.