Tạ Quảng Bình mang theo vài phần tự tin nói:
- Sau khi hắn đạt tới Tiên Thiên cảnh, thì xem như ở rể cũng không ai dám ở trước mặt hắn nói, tôn nghiêm nam nhi liền tìm trở về. Huống chi hắn muốn đạt tới Tiên Thiên cảnh cũng cần rất nhiều tài nguyên mới có thể giúp hắn đột phá, đây mới là nguyên nhân khiến hắn không ngừng muốn bạc. Con đường tu hành tiêu hao nhất là tài nguyên, chờ đạt tới Tiên Thiên cảnh lại càng cần tài nguyên kinh khủng hơn. Cho nên hắn mới muốn có thế lực của mình, để cho hắn vơ vét tài nguyên, Lâm An Thành tài nguyên có hạn, mà trong thế hệ này ta chính là đá cản đường của hắn, nên hắn nhất định phải chèn ép ta, mới có thể đạt được tài nguyên nhiều nhất.
Mao Vĩnh Lượng cũng khen:
- Nghe Tạ huynh một lời khiến ta sáng tỏ thông suốt, sức quan sát như vậy để cho chúng ta bội phục vạn phần.
Thạch Thịnh ở bên cạnh gật đầu nói:
- Khó trách hiền chất có thể làm Lâm An đệ nhất công tử, quả nhiên danh bất hư truyền.
Tạ Quảng Bình kiêu ngạo nói:
- Cho nên nếu không có khả năng chiến thắng, vậy không thích hợp tử chiến với Hứa Vô Chu, ta không có niềm tin tuyệt đối bắt lấy hắn.
Hai người Mao Lý dùng sức gật đầu:
- Tạ huynh lo lắng là đúng, ngươi đây là cử chỉ lão luyện. Tạ huynh nhìn thông thấu như vậy, khẳng định có biện pháp đối phó nha.
- Cho nên ta mới hẹn hắn một tuần sau đại chiến, ta tu hành võ kỹ chỉ còn thiếu chút nữa. Tạ gia vì ta đã tìm được bảo vật, ta bế quan tu hành năm ngày, tuyệt đối có thể tu thành võ kỹ, đến lúc đó hắn và ta đại chiến, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Tạ Quảng Bình lộ ra nụ cười tự tin.
- Tốt!
Thạch Thịnh vỗ đùi, cười to nói.
- Vậy thì chờ hiền chất báo thù cho ta.
- Đó là tự nhiên!
Tạ Quảng Bình nhìn về phía Thạch Thịnh, thầm nghĩ về sau nên tìm người giả tạo thư của hai huynh đệ Thạch Lỗi, trước ổn định Thạch Thịnh, Thạch gia còn có giá trị lợi dụng.
- Tần Khuynh Mâu lấy văn nhập đạo, đây sẽ là một đại phiền toái.
Lý Khanh Phỉ lo lắng nói.
- Sau khi nhập đạo, thực lực của nàng sẽ tăng vọt, đạo ý tự sinh, tẩm bổ binh khí hiệu quả sẽ càng tốt hơn hai vị kia.
- Mặc dù Tần Khuynh Mâu nhập đạo, nhưng muốn nuôi ra đạo ý cũng cần thời gian, huống chi hôm nay mặc dù chưa phế được đạo của nàng, nhưng nửa đường đánh gãy. Trong một thời gian ngắn, nàng không có khả năng sinh ra đạo ý.
Tạ Quảng Bình nói.
- Chúng ta mau chóng giải quyết Tần gia là được.
- Tần gia ở trong lục đại thế gia xếp hạng thứ hai, gần với Tạ gia các ngươi, mà Tần Lập cũng là đệ nhất cường giả Lâm An Thành, muốn nuốt Tần gia cũng không dễ dàng.
Mao Vĩnh Lượng nói.
- Không thể đợi thêm nữa, Tần Khuynh Mâu đã nhập đạo, cho nàng thêm một năm thời gian, nàng trưởng thành đến cỡ nào chúng ta cũng không tính được. Cho nên chúng ta muốn chiếm được Lâm An Thành, thì nhất định phải phế bỏ Tần Khuynh Mâu.
Trong mắt Tạ Quảng Bình loé lên hàn quang, phế nàng xong thu làm độc chiếm, nghĩ tới lại kích động.
- Muốn phế Tần Khuynh Mâu, trước tiên phải diệt Tần gia. Cho nên hai nhà Mao Lý các ngươi phải ở trên sản nghiệp đả kích được Tần gia.
Tuy Tần gia là lục đại thế gia, nhưng thời gian hắn quật khởi rất ngắn, nội tình có hạn, chân chính cường đại là do bọn hắn làm việc chính nghĩa, nên được rất nhiều thế lực nhỏ phụ thuộc vào, cho nên nhìn vào mới thấy là quái vật khổng lồ.
Nhưng những tiểu thế gia tiểu thế lực này phụ thuộc Tần gia là do Tần gia có thể mang đến lợi ích, mang đến bạc cho bọn hắn, nếu Tần gia không thể mang lại lợi ích thì sao?
Càng là người nhỏ yếu thì càng xu hướng tìm lợi tránh hại, nếu Tần gia không thể mang đến lợi ích cho bọn hắn, bọn hắn sẽ còn đi theo Tần gia sao? Tần gia không có thế lực phụ thuộc, chỉ bằng vào người một nhà, thì làm sao ngăn cản ba nhà chúng ta?
Thạch Thịnh gật đầu nói:
- Hai nhà các ngươi tẩm bổ binh khí đã đủ nhiều, đẩy hết những binh khí này lên thị trường, toàn diện công chiếm sinh ý của Tần gia. Lại lôi kéo phân hoá những thế lực nhỏ kia, trước tiên chém mất vây cánh của Tần gia rồi lại thu thập.
Tạ Quảng Bình cười nói:
- Tần gia có thể trở thành đệ nhị thế gia, là bởi vì võ giả cần phải có binh khí trong tay, nhờ vào đó có thể nắm giữ và lợi dụng võ giả để bán binh khí. Nhưng nếu mạch môn này rơi vào trong tay chúng ta, tương đương với chém một tay của hắn.
- Chúng ta hiểu, chuẩn bị lâu như vậy chính là vì nhất kích tất sát với Tần gia. Nguyên bản còn muốn chờ thêm một chút cho nắm chắc càng nhiều, nhưng Tần Khuynh Mâu nhập đạo để cho chúng ta chỉ có thể tiến hành trước.
Lý Khanh Phỉ thở dài nói.
Tạ Quảng Bình nói:
- Một tuần sau, khi ta và Hứa Vô Chu đại chiến sẽ chém giết hắn, đến lúc đó hai nhà các ngươi trực tiếp nổi lên tấn công thị trường binh khí. Tần Lập liên tục gặp phải đả kích, thực lực nhất định sẽ hạ xuống, đến lúc đó ba nhà chúng ta liên thủ chém giết Tần Lập, Tần gia không có Tần Lâp, bất quá chỉ là một tảng mỡ dày.
- Hắc hắc, đến lúc đó Tần Khuynh Mâu còn không phải tùy ý Tạ huynh muốn chơi thế nào thì chơi thế đó sao?
Lý Khanh Phỉ cười tà nói.
Trên mặt Tạ Quảng Bình mang dáng vẻ tươi cười, ánh mắt của hắn nhìn lên ánh trăng trên trời. Trên đời này, không có người nào không muốn trở thành cường giả.
Tạ Quảng Bình muốn trở thành Tiên Thiên cảnh, Thần Tàng cảnh... Thậm chí là Tông Sư cao cao tại thượng.
Vân Châu không có một Tông Sư nào, hắn muốn trở thành Tông Sư thứ nhất của Vân Châu, chân chính trở thành vương của Vân Châu.
Nhưng tu hành quá hao phí tài nguyên, muốn giúp hắn tu hành đến Thần Hải cảnh, thì địa bàn có được hiện tại không đủ, hắn cần phải có địa bàn càng lớn hơn.
- Hứa Vô Chu, ngươi muốn giết ta, ta cũng muốn giết ngươi.
Tạ Quảng Bình lẩm bẩm, đệ nhất công tử đại biểu chính là lực hiệu triệu, chính là tài nguyên. Hiện tại có người muốn rung chuyển địa vị của hắn, hắn định phải giết mới có thể lập uy.
- Một tên ở rể cũng xứng đấu với ta?
....
- Có thể buông tay ta ra không?
Từ lúc rời khỏi Thạch gia, Hứa Vô Chu liền nắm tay Tần Khuynh Mâu, nửa đường nàng vùng vẫy nhiều lần nhưng không giãy dụa ra được, rốt cục nhịn không được mở miệng nói.
- Đương nhiên có thể.
Hứa Vô Chu đáp ứng, tay của nàng non mềm có chút lạnh lạnh giống gió đêm phấp phới.
- Ừm?
Thấy Hứa Vô Chu đáp ứng nhưng không buông tay của nàng ra, Tần Khuynh Mâu nghi ngờ nhìn Hứa Vô Chu.
- Ai nha, cánh tay giữ một động tác quá lâu khiến tay cứng ngắc lại thả không ra được.
Hứa Vô Chu lấy tay trái dùng sức đập một chút vào tay phải, chứng minh tay của hắn xác thực cứng ngắc không động được.