Lâm Thanh Sơn và Tần Vân Kiệt liếc mắt nhìn nhau, thề là sự tình thần thánh cỡ nào, nhưng đối với hắn lại không khác gì cái rắm?
- Ngươi không sợ bị thiên khiển sao?
Lâm Thanh Sơn hỏi.
- Thiên khiển? Bị thiên lôi đánh? Ta cảm thấy ông trời không có nhàm chán như vậy, đi so đo với một tiểu nhân vật như ta! Bị chó dữ cắn xé, ta cảm thấy ta cũng vẫn có chút năng lực đánh chết mấy con chó. Còn bị người nhục mạ mà nói, hiện tại ta không phải cũng bị nhục mạ sao, cũng không có gì nghiêm trọng nha.
Hứa Vô Chu không thèm quan tâm nói.
- ....
Mọi người triệt để bó tay, làm người sao có thể không có liêm sỉ đến mức này, đụng phải đồ vô sỉ như vậy, bọn hắn thật muốn chửi:
- Nhặt liêm sỉ lên bạn ơi!
- Biểu muội gả cho loại hỗn đản như ngươi, thật sự là buồn nôn.
Lâm Thanh Sơn nói.
- Ngươi buồn nôn liên quan quái gì đến ta, ta lại không buồn nôn.
Hứa Vô Chu nhìn Lâm Thanh Sơn giống như nhìn ngu ngốc trả lời
- Cũng đúng, ngươi cũng không phải nam nhân, chỉ là một phế vật rác rưởi mà thôi, không dám đi tham gia thi đấu. Uổng cho Tần Lập thúc phụ coi trọng ngươi, ngươi lại một mực làm bại hoại thanh danh Tần gia.
Lâm Thanh Sơn khẽ nói.
- Phép khích tướng quá ngây thơ, ta có phải nam nhân hay không, chẳng lẽ còn phải chứng minh cho ngươi sao? Nhưng trước tiên ngươi phải biến thành nữ nhân lại nói.
Hứa Vô Chu cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài.
Vẻ mặt đám người Lâm Thanh Sơn âm trầm, đây là Hứa Vô Chu xúc động dễ cáu giận sao? Lúc trước mỉa mai như vậy hắn khẳng định sẽ bạo phát, nhưng bây giờ lại một bộ lợn chết không sợ nước sôi, để bọn hắn không còn biện pháp, thật là tức chết mà.
Lúc này Tần Vân Kiệt cũng nổi giận, Hứa Vô Chu làm bao nhiêu chuyện buồn nôn đều là Tần gia chùi đít cho hắn, sự tình đêm qua không nói, lời thề mà hắn nói ra lại sắp biến Tần gia trở thành trò cười.
Vô số trò hề đã đủ làm cho danh vọng của Tần gia giảm mạnh. Nếu là lúc trước căn bản không có chuyện gì, nhiều lắm mất mặt một chút. Nhưng bây giờ Tần gia loạn trong giặt ngoài, vấn đề này sẽ rất nghiêm trọng.
Tần Vân Kiệt trực tiếp bộc phát:
- Ngươi đương nhiên có thể muốn làm gì thì làm, dù sao cha ta vì nể mặt phụ thân ngươi, sẽ không làm gì ngươi. Cho dù ngươi hỗn trướng cũng gả tỷ tỷ cho ngươi. Lần này ngươi không tham gia thi đấu, bất quá cũng chỉ là lấy hết vạn lượng bạch ngân của ngươi ra đền mà thôi, để cho Tần gia trở thành trò cười, để cho tỷ tỷ ta trở thành trò cười, dù sao cũng không phải lần thứ nhất ngươi mất mặt.
Hứa Vô Chu đang đi ra ngoài chợt dừng lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tần Vân Kiệt.
Tần Vân Kiệt bị Hứa Vô Chu nhìn, hắn lạnh lùng nói:
- Nhìn cái gì, dù sao bạc cùng mặt mũi ngươi cũng không quan tâm, ngươi tốt nhất lại vô liêm sỉ thêm một chút, cha ta cũng sẽ triệt để hết hy vọng.
Lúc này Hứa Vô Chu mới nhớ tới, lúc trước cùng Tạ Quảng Bình tranh cãi, còn lập xuống vụ cá cược lấy gia nghiệp Hứa gia của hắn làm tiền đặt cược, cược hắn năm nay thi đấu có thể lấy được danh hiệu.
Mặc dù Hứa Vô Chu tiêu xài hoang phí, nhưng Hứa gia dù sao cũng là đại phú, vốn liếng chưa bị hắn phá hết. Chỉ là Tần Lập nhìn không được liền cưỡng ép giúp hắn bán gia nghiệp, được vạn lượng bạch ngân cất đảm bảo giúp hắn. Cho tới nay hắn ăn xài đều là tiền của Tần gia, trong lúc nhất thời mới quên đi số tiền kia.
Vạn lượng bạch ngân nha, một món tài phú như vậy, sao có thể tiện nghi người khác.
- Ta đột nhiên nghĩ đến, đã phát ra lời thề sao có thể xem như không có gì, lần này thi đấu ta nhất định phải tham gia.
Hứa Vô Chu ngưng trọng nói.
- Thiên khiển, chó dữ cắn xé, nghe quá dọa người, ta sợ hãi.
Đám người Lâm Thanh Sơn đều ngốc trệ, bọn hắn nói nhiều như vậy đều vô dụng, Tần Vân Kiệt lãnh đạm nói mấy câu liền để Hứa Vô Chu thay đổi suy nghĩ, đây là sáo lộ gì? Về phần Hứa Vô Chu sợ thiên khiển? Phi, vừa rồi bộ dáng của hắn một chút kính trọng cũng không có.
Hứa Vô Chu cũng mặc kệ bọn hắn nghĩ gì, hắn chỉ nghĩ đến một thứ: Bạc tuyệt đối không thể ném, đó là của hắn.
Hắn càng thêm cấp bách muốn tăng thực lực lên, thực lực liên quan đến bạc của hắn nha. Bạc không chỉ có thể làm kim loại dùng tăng thực lực lên, mà ở thế giới này sống sót cũng cần tiền. Tình cảnh hiện tại của hắn tuỳ thời có khả năng bị đuổi ra Tần phủ, không có tiền trong người làm sao đi?
Có tiền có lực lượng, chờ đến lúc đó hắn thắng. Hỏi Tần Lập đòi bạc, không cần ăn nhờ ở đậu như thế nữa. Mua một trạch viện, sửa sang lại thật đẹp, trải qua ngày tháng ấm áp, đó mới là nhân sinh nha.
Cho nên Hứa Vô Chu chuẩn bị ở võ đường vơ vét một chút kim loại, hắn muốn tìm được nhiều kim loại để tăng lên cảnh giới.
Chỉ là hắn vừa mới quay người liền gặp Tần Khuynh Mâu, nàng đang đứng ngay đó, đường cong chập trùng, cặp đùi thon dài thẳng tắp, eo thon gợi cảm động lòng người, đẹp đến làm người ta nín thở.
Hứa Vô Chu sững sờ, không nghĩ tới nàng chủ động tìm mình. Hứa Vô Chu không có né tránh, đi về phía nàng.
Tần Khuynh Mâu và Hứa Vô Chu một trước một sau dọc theo hành lang Tần gia đi tới, hai người đều rất yên tĩnh, thẳng đến khuê phòng của Tần Khuynh Mâu, hai người cũng không có mở miệng.
Khuê phòng của Tần Khuynh Mâu là một phòng đôi, gian ngoài bày đầy từng tầng từng tầng sách, thể loại thi từ chiếm đa số.
Trong khuê phòng, có hai cái ghế nằm và ghế mây rất tinh xảo. Đi vào phòng, Tần Khuynh Mâu an vị ở trên ghế mây.
Hứa Vô Chu ngồi trên ghế nằm, chờ đợi Tần Khuynh Mâu mở miệng, chờ trong chốc lát, vẫn không thấy nàng mở miệng.
Hắn cũng không vội, thuận tay lấy ra một quyển sách ở bên cạnh, nằm trên ghế tiện tay lật xem.
Mặc dù tiền thân của Hứa Vô Chu ban ngày nằm mơ cũng muốn lấy văn nhập đạo, nhưng trên thực tế hắn đọc không có bao nhiêu sách, hắn không có thiên phú văn học.
Bất quá Hứa Vô Chu hiện tại, trước kia ở Địa Cầu dưỡng thành thói quen đọc sách, có đôi khi đọc một cái hết cả ngày. Quyển thi từ này, mặc dù không so được thơ Đường Tống từ, nhưng cũng có phong cách khác lạ, Hứa Vô Chu xem rất thú vị.
Tần Khuynh Mâu cũng đang đợi Hứa Vô Chu mở miệng, nhưng một hồi không thấy hắn mở miệng, ghé mắt nhìn qua, thấy hắn cầm sách nhìn say sưa ngon lành, an tĩnh nằm nghiêng thỉnh thoảng lật sang trang khác, có một cỗ khí tức ung dung bình tĩnh và ưu nhã.
Tần Khuynh Mâu nghi hoặc, cái này hoàn toàn không giống Hứa Vô Chu trong trí nhớ của nàng. Hắn từ lúc nào có thể yên tĩnh đọc sách. Trọng yếu nhất là, đoạn đường vừa rồi đi tới, hắn lại một mực yên tĩnh không có mở miệng.
Phải biết, dĩ vãng hắn nhìn thấy mình, luôn hận không thể vắt hết óc nịnh nọt, không ngừng ồn ào.
Tần Khuynh Mâu còn tưởng Hứa Vô Chu đang giả vờ, cho nên nàng cũng không mở miệng, lấy nàng hiểu rõ, hắn giả vờ không được bao lâu.